Đi giữa bệnh viện với bộ đồ như vậy không tránh những ánh mắt nhìn cô
"Trời ơi xem cô ta kìa "
"Cô ta coi đây là nhà sao"
"Bệnh viện mà ăn mặc như thế "
"Con gái bây giờ --' "
"Hết nói nổi . "
"Nhìn ngon phết "
"Ối dời nhìn mông cô ta kìa"
"Đẹp thật"
"Cô ta tưởng đây là thảm đỏ à "
Những lời ra tiếng vào lọt vào tai Băng Băng nghe rõ mồn một . Bình thường cô sẽ cảm thấy sợ , không muốn nghe . Nhưng sau từng ấy chuyện thì cô còn quan tâm lời thiên hạ hay sao ? Cũng không thể làm vừa lòng tất cả được . Cô chỉ có thể làm vừa lòng bản thân cô là đủ rồi . Còn lại thì không cần thiết quan tâm đến . Bây giờ nghe những lời đó cô chẳng suy nghĩ là mấy chỉ bật cười một cái thôi .
Bọn người đó không đáng để cô phải suy nghĩ . Họ cũng như bao người thôi . Không có gì làm mới đi lo chuyện thiên hạ .
Ai cũng muốn mình tốt hơn trong mắt người khác , nhưng không có người xấu thì người tốt cũng không thể thoả sức thể hiện việc làm tốt đẹp của mình được . Như cô nghĩ cuộc sống vốn dĩ rất công bằng , không bất công như cô vẫn thường nói . Cuộc sống lấy đi mất cái này của cô thì sẽ ban tặng cho cô một thứ khác hoàn hảo hơn
Đi ngang qua khoa sản , cô lại bật cười , chẳng phải lần trước cô đứng đây khóc hay sao ? Nhưng nói gì thì nói chứ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752896/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.