Lại là mùi thuốc khử trùng . Có vẻ như cô ghét thứ gì thì trời đều giúp cô gặp thứ đó thì phải . Bỗng dưng lại nghĩ đến một nhân vật, đó là Thuý Kiều trong "Kim Vân Kiều truyện" . Nói đến nhan sắc hẳn là cô không bằng vì theo cô nhớ Thuý Kiều là một tuyệt sắc giai nhân , cũng chưa ai thấy vẻ đẹp đó , một vẻ đẹp chỉ có thể hình dung qua trí tưởng tượng . Nhưng cô tại sao lại nghĩ đến ? Là vì những thứ Kiều đã trải qua làm cô ấn tượng . Có lẽ cô kiếp trước cũng làm nhiều điều xấu nén kiếp này phải trả hay sao ?
Cái giấc mơ theo lối mòn tâm tư của cô cũng bị đánh thức . Bởi quá hư cấu đi .
Lúc nhỏ cô trừ lúc sinh ra hẳn là chưa vào bệnh viện thêm lần nào . Cớ sao từ lúc cô bước vào trường đại học của anh và quen biết những người đó cô lại vào bệnh viện nhiều như nhà cô vậy !
Đưa mắt nhìn xung quanh , khẳng định đây chính là bệnh viện . Mắt cô đang liếc xung quanh bỗng dừng lại ngay chiếc ghế sofa .
Người đang nằm trên đó là một người đàn ông . Cô ngồi dậy rời giường đi đến ghế sofa xem người đó là ai . Càng đến gần gương mặt càng hiện rõ , Vương Hạo sao ?
Băng Băng đưa tay đến gần mặt anh . "Bập" . Cánh tay cô bị anh chụp lấy . Cô hoảng hồn mấy giây
"Tỉnh rồi !" - anh không có vẻ là mới ngủ dậy
"Vương Thiên Phong !" -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752895/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.