Mùi thuốc khử trùng thật làm Băng Băng chán ghét . Từ nhỏ cô đã ở bệnh viện không biết bao nhiêu lần , cô rất ghét nhưng vì cô Minh Khải mới thành ra như vậy cô cũng hết cách rồi .
Dạo quanh bệnh viện một lúc điện thoại cô lại kêu lên 3 tiếng . Cô nhìn tên trên màn hình hơi nhìu mày . Không biết tên này cô đặt cho hắn lưc nào nữa .
"Chuyện gì ? " - Băng Băng lười biếng trả lời
"Cô thật là đi mua đồ ăn sao ? Hay cô muốn bỏ đói tôi ?" - giọng nói vang dội có vẻ khá tức giận từ đầu máy bên kia truyền đến
Băng Băng thở dài :"Lát nữa Nhã Âu sẽ mang thức ăn đến cho anh . Cô ấy nói thức ăn ở bệnh viện không hợp vệ sinh . Anh tỉnh lại rồi tôi cũng không cần làm vật cảng để anh ngứa mắt nữa . "
"Cô đang ở đâu ?"
"Trước cổng bệnh viện !"
... Theo sau đó là hồi bíp bíp . Hắn tắt điện thoại , hẳn là điên tiết lên rồi . Cô vẫy tay bắt chiếc taxi rồi về nhà . Ngồi lên taxi cô nghe tiếng Minh Khải gọi cô . Không phải chứ ? Là ảo giác ảo giác ...
Về đến trước cổng nhà cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc . Vương Hạo về rồi . Mấy ngày qua anh không đến trường cũng chẳng về nhà . Cô thấy anh bước xuống xe vui mừng chạy đến tùm lấy tay anh cười vui vẻ .
"Mấy ngày nay anh đi đâu đấy ?" - mặt cô từ vui biến thành sắp khóc
"Chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752869/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.