Lúc Băng Băng về đến nhà trời cũng rạng sáng . Từ nhà Minh Khải về cô đã đi bộ , khoảng đường khá xa đó làm chân cô phồng rộp lên ... Nhưng cô vẫn vô thức bước đi như không có gì . Đi ngang qua hầm xe . Cô không thấy xe của Vương Hạo . Cô cảm thán có lẽ đêm qua chưa về nhà .
Bước chân vào nhà đèn bỗng sáng lên . Băng Băng giật mình nhìn xung quanh . Nhìn xa xăm lên phía cầu thang . Cô thốt lên :" Ba !"
Ông Vương nhìn con gái ông ôn tồn :" Con chưa bao giờ về trễ !"
Băng Băng cúi mặt :" Hôm nay con có chút chuyện nên ..."
"Con và Vương Hạo có chuyện gì ?" - thấy con gái ấp ún ông bèn nói
"Dạ không có . " - nghĩ lại rồi cô hỏi :" Ba có biết chuyện anh Vương Hạo và Băng Băng không ba ?"
Ông Vương im lặng hồi lâu rồi thở dài :"Thì ra vì chuyện này mà con không vui nên về trễ . Cũng tại ông già này hại anh con . Hại anh con phải lấy một người mà nó không yêu . Tại ta " - ông lắc đẦu .
Băng Băng hơi bất ngờ . Thì ra ba cô cũng biết , hẳn là xảy ra chuyện gì đó . Cô muốn nói nhưng không thể mở lời đành cao thượng :" không đâu ! Không phải do ba do trời định thôi . Hihi . Muộn rồi ba về phòng ngủ đi . Để con đỡ ba lên !" - cô nhanh nhảu chạy lên cầu thang đỡ ba cô về phòng rồi cô về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-em-yeu-anh-duoc-khong/1752868/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.