"Ân Ân! Mau đứng dậy mà đi theo anh về nhà!"
"Anh trai..."
Lăng Mạt Ân nhìn anh nở nụ cười nhạt, cô chớp chớp mắt nói
"Em không về đâu, em còn chưa có chơi đã..."
"Em..."
Khuôn mặt Lăng Tĩnh Thiên tối sầm lại, dưới ánh đèn mờ ảo, cho nên cũng chẳng có ai có thể nhìn thấy rõ bàn tay của anh đang bất giác cuộn tròn lại
"Đây không phải là Lăng tổng sao...?"
Một tiếng cười khẽ từ Trình Khải, anh ta nhìn đến Lăng Tĩnh Thiên rồi lại quay về nhìn Lăng Mạt Ân lên tiếng
"Tôi không ngờ cô lại là em gái của Lăng tổng"
Lăng Mạt Ân chậm rãi đưa mắt nhìn anh ta, điệu bộ nói chuyện thế này chắc hẵn là quen biết với Lăng Tĩnh Thiên đi?
Nhưng mà khuôn mặt của ai đó từ đầu tới cuối chỉ nhìn đến anh ta có một lần, bộ dạng lạnh lùng không hề để mắt tới
Trong lúc Lăng Mạt Ân còn đang phân tích thì cánh tay đã bị bàn tay to bắt lấy
"Đi về nhà với anh!"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh lùng nói sau đó kéo lấy tay cô đứng dậy một mạch đi ra khỏi quán bar bỏ lại Trình Khải ở phía sau đang nhàn nhã dựa lưng vào ghế, trên tay lắc lắc ly rượu, khóe miệng thì cong lên nụ cười thích thú
"Anh trai, cái gì anh cũng mạnh tay như thế à? Đau chết cái tay em rồi này"
Ngồi trong xe, Lăng Mạt Ân vừa xoa xoa cổ tay đỏ ửng vừa nhăn mặt lẩm bẩm nói
Lăng Tĩnh Thiên chuyên chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101351/chuong-7.html