" Chán quá đi ! Chán thật a..." Hoàng Thái Trân ảo nảo đi ngoài sân trường nói. Đến đây cũng gần hai ngày rồi mà chã có gì hết, thật là chán chết đi được.
"Được rồi cậu đừng có lầu bầu nữa, lỗ tay tớ nghe tới muốn nỗ tung rồi đây này " Suốt ngày cứ nghe cô mãi than vản , hắn thật sự chịu hết nổi rồi. Hắn vô tội mà, tại sao cứ phải nghe cô thao thao bất tuyệt a !
*Bịp* "Ái...lại là kẻ nào không có mắt vậy ?' Thiệt tình sao lúc rài đi đâu cũng bị người ta đụng ngã thế không biết. Bộ cô là người tàng hình chắc ? Sao ai cũng không thấy .
" Xin lỗi...cậu có sao không ? Mình không phải là cố ý" đó là giọng nói trong trẻo và run rẫy của một nữ sinh .Cô có một mái tóc ngắn đen huyện, đôi mắt to đeo kính cận. Làn da trắng thoạt nhìn cũng biết là một học sinh vô cùng gương mẫu nha.
"Cô ! " Hoàng Thái Trân tức giạn chỉ tay vào mặt nữ sinh nọ,đúng là nói một câu không phải cố ý là coi như xong chuyện à ?Cô tưởng tôi là ai chứ hả ? Thục nữ ôn thuần chắc.
"Xin lỗi cậu " Nữ sinh nọ hoảng hột, cúi đầu 60 độ về phía Hoàng Thái Trân xin lỗi,nhầm tỏ rõ thành ý.
"Ái Linh cậu cũng đâu cố ý, đừng có hoảng sợ như vậy Thái Trân không phải kiểu người nhỏ mọn như vậy đâu" Dương Kiến Văn nhìn cô ôn hòa cười, nhầm trấn an cô.
"Ách....Kiến Văn là cậu à ?" Nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-ba-dao-cho-choc-gian-em-gai-luu-manh/2428273/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.