Buổi sáng không khí đúng là thật thoáng mát và thoải mái, cũng giống như tâm trạng hôm nay của Hoàng Thái Trân vậy .Đặc biệt rất tốt nha !
Cô mặc một bộ đồng phục rất đẹp, chiếc áo sơ mi trắng dễ thương với hai cái tay áo phùng, chiếc váy ngắn xanh nhạt ôm xác vòng eo thom gọn làm nổi bật lên nước da trắng không tì vết và gương mặt thanh tú của cô . Mái tóc dai buông xõa tới ngang vai vừa thanh thoát lại dịu dàng . Trong cô cứ như một nữ sinh ôn thuần dịu hiền vậy .Khiến cho mọi nam sinh trong trường đều ngay ngẩn với sự trong sáng của cô .(Nguyên : lừa tềnh... lừa tềnh... :D2 )
Hoàng Thái Trân đối với cái loại ánh mắt ngưỡng mộ ấy hình như thập phần không chán ghét, ngược lại tâm tình trở nên tốt hơn. Cô cười nhạt , ánh mắt sắc bén lập tức nhận ra người đang lén lút phía trước sau đó khóe môi hơi nhếch lên đắc ý nói : "Dương Kiến Văn muốn chạy à ?" .
"Ách....Thái Trân là cậu đó hả !Thật ra nhận ra nha" Duơng Kiến Văn nhìn cô lấp ba lấp bắp nói.Ái cha...cậu vừa mới tính đến trường xin nghĩ mấy ngày a ! Đúng là oan gia ngõ hẹp lại gặp cô ở đây...chậc quá xui xẻo.
" Là không nhận ra hay là không muốn nhận ra tớ hử ?" Hoáng Thái Trân nhìn hắn giễu cớt nói .Lúc nãy, rõ ràng nhìn thấy hắn thấy cô lập tức liền xoay người muốn chạy .Tên đây gần đây hình như không được quản giáo tốt rồi .
*Đúng vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-ba-dao-cho-choc-gian-em-gai-luu-manh/2428272/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.