Trong hoa viên khắp nơi đều tối đen như mực, chỉ có Tôn Điềm Điềm được bao quanh bởi ánh sáng đầy màu sắc, cô mặc chiếc váy trắng, ánh đèn chiếu lên người cô, xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Thân thể tựa như bị cố định, cô không nhúc nhích mà đứng yên ở đó, nhìn Thẩm Niệm Thâm đi từng bước một đến gần cô.
Toàn bộ sơn trang an tĩnh đến không có một chút âm thanh, giống như cả thế giới chỉ có cô và Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm bước đến chỗ mình, bỗng nhiên có chút khẩn trương, cô bất giác mà ngừng hô hấp, cứ như vậy nhìn Thẩm Niệm Thâm không dám chớp mắt.
Cho đến khi Thẩm Niệm Thâm đứng yên trước mặt, nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng nhanh. Cô nhìn vào mắt Thẩm Niệm Thâm, trong ánh mắt anh chứa ánh sáng, anh lẳng lặng nhìn cô.
Hai người không ai nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đứng đối diện nhau.
Bạn bè họ hàng xung quanh đều cực kỳ chuyên chú mà nhìn hai người bọn họ, mặt mỗi người đều mang theo biểu tình vô cùng chờ mong, tựa như đang chờ đợi một việc vô cùng trọng đại. Tất cả mọi người an an tĩnh tĩnh, không ai phát ra tiếng động.
Tôn Điềm Điềm cứ như vậy nhìn Thẩm Niệm Thâm, rất khẩn trương mà nhìn anh.
Quá ngoài ý muốn, một chút chuẩn bị cũng không có.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tôn Điềm Điềm cảm thấy tim mình sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, giọng nói trầm thấp của Thẩm Niệm Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857265/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.