Sau khi Thẩm Niệm Thâm đưa Tôn Điềm Điềm lên xe thì nhìn xe rời đi.
Anh đứng yên ở ven đường thật lâu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hướng Tôn Điềm Điềm rời đi.
Anh nên đưa cô về, mấy ngày nay anh không chăm sóc tốt cho cô.
Anh đứng ở ven đường tầm năm phút, sau đó xoay người, đi vào trong ngõ nhỏ.
Lương Kì đang đứng ở bên ngoài cửa nhà chờ anh.
Thấy Thẩm Niệm Thâm trở về, cậu trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Chị dâu về rồi sao?"
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, không có lập tức vào nhà.
Dựa lưng vào vách tường, ngẩng đầu nhìn không trung.
Trong không gian rộng lớn bát ngát thế này, con người có vẻ rất nhỏ bé và vô lực.
Lương Kì lấy gói thuốc lá từ trong túi quần ra, rút một điếu đưa cho anh.
Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, "Không cần."
Anh đã đồng ý với Điềm Điềm, không hút thuốc lá.
Lương Kì dừng một chút, thu hồi điếu thuốc, trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi một câu, "Bệnh của bà ngoại, đại khái là tốn bao nhiêu tiền?"
Thẩm Niệm Thâm yết hầu có chút trướng, một hồi lâu mới nói: "Không biết."
Thanh âm của anh có chút nghẹn lại, thực mỏi mệt.
"Chỗ anh còn tiền không?" Lương Kì hỏi.
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Còn, không nhiều lắm."
Gần đây tiền thuốc tiền trị liệu đã tiêu gần hết số tiền mà anh tích trữ.
Lương Kì lấy ra tấm thẻ ngân hàng từ túi quần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857153/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.