Bước xuống xe, Thẩm Niệm Thâm chạy thẳng vào bệnh viện, anh chạy rất nhanh, Tôn Điềm Điềm ở phía sau đuổi không kịp. 
Cô chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm hoảng loạn như vậy, vừa rồi ở trên xe, cả khuôn mặt anh trắng bệch, thân thể thậm chí không khống chế được mà phát run. 
Đó là bà ngoại mà anh nương tựa vào. 
Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì bóp nghẹn, khó chịu đến thở không nổi, ở trong lòng cô không ngừng cầu nguyện: Đừng có chuyện gì, bà ngoại nhất định đừng có chuyện gì hết. 
Thẩm Niệm Thâm chạy đến phòng phẫu thuật ở tầng ba. 
Ngày mùa đông, áo thun bên trong áo lông vũ của anh hoàn toàn ướt đẫm, trên trán đều là mồ hôi lạnh. 
Anh thấy Lương Kì liền nhanh chóng chạy tới, nắm chặt cánh tay cậu, "Bà ngoại của anh làm sao vậy? Bà không có việc gì, không có việc gì chứ?!" 
Đôi mắt anh đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Lương Kì, thanh âm gần như gầm nhẹ. 
Lương Kì bắt lấy anh, trấn an nói: "Anh đừng vội, bà ngoại vừa nãy ở nhà đột nhiên té xỉu, bác sĩ hiện tại đang cấp cứu." 
Cả người Thẩm Niệm Thâm đều căng thẳng, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn theo trán chảy xuống. 
Anh sửng sốt thật lâu, rốt cuộc cũng buông lỏng Lương Kì. 
Thân thể giống như không còn lực, lảo đảo lùi về sau một bước, dựa vào vách tường. 
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tấm bảng "Đang phẫu thuật", trong đầu bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857150/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.