Thẩm Niệm Thâm thân thể cứng đờ, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở phía sau đang cười khanh khách nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, "Sao lại tới đây? Không phải đã nói không tới sao?"
Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, nói: "Em muốn tới mà, em nhớ anh."
Hai tay cô ôm eo Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh.
Hai người nhìn nhau một lát, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng cười đáp lại, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Ăn cơm chưa?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Chưa ăn."
Cô ra cửa từ sáng sớm, mẹ còn chưa kịp làm bữa sáng, cô chờ không nổi liền chạy ra ngoài trước.
Thời điểm ra cửa còn nghe thấy mẹ ở phía sau cảm khái: Con gái trưởng thành rồi, không giữ được nữa.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: "Vậy ăn ở đây được không?"
Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, "Đương nhiên!"
"Nhưng món ăn rất đơn giản, lát nữa nếu ăn không no anh dẫn em ra ngoài ăn."
"Không cần, ăn ở nhà là được rồi." Tôn Điềm Điềm ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu hướng về phía trước nhìn thoáng qua một cái, trong nồi nấu mì trứng rất thanh đạm.
Thẩm Niệm Thâm nói: "Bà ngoại không ăn cay được, bình thường anh đều nấu đồ ăn tương đối thanh đạm cho bà."
Tôn Điềm Điềm cười, nói: "Dù sao đồ anh nấu em đều thích."
Thẩm Niệm Thâm làm cơm sáng, Tôn Điềm Điềm liền ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi, hai người câu được câu không mà nói chuyện.
Bà lão ngồi bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat/2857125/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.