Edit: Xiao Yī – 小衣.
Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn trở về cùng nhau.
Từ trong phòng bếp, Hoàng Ngọc Lan bưng nồi sủi cảo nóng hổi đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người, thuận miệng cười hỏi:
"Ồ, hai đứa về cùng nhau hả?"
Nam Kiều lập tức trả lời:
"Con dạo nhà sách lâu quá, chợt nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần tới giờ cơm. Con sợ mẹ chuẩn bị xong xuôi cả bàn mà con vẫn chưa về tới nên đã gọi cho anh ấy, nói anh ấy tranh thủ thời gian. Vừa hay anh ấy cũng xong việc nên lái xe tới nhà sách đón con, cho nên hai đứa con mới cùng nhau trở về."
Từng câu từng chữ rõ ràng tường tận, thoạt nghe không có sơ hở.
Hoàng Ngọc Lan buồn cười, liếc nhìn cô một cái, "Mẹ thuận miệng hỏi vậy thôi, con nói nhiều như thế làm gì chứ?"
Nam Kiều: "..."
Cô quay đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, không ngờ bắt gặp ý cười trong mắt anh muốn tràn ra ngoài, giống như là đang cười trêu cô đã chột dạ vậy!
Mặt Nam Kiều nóng lên, lầm bầm một câu: "Con lên phòng thay đồ cái đã."
Hoàng Ngọc Lan đã trở vào trong bếp, hỏi vọng ra: "Không phải buổi tối đã nói sẽ đi xem phim à? Thay đồ chi nữa?"
Nam Kiều không đáp, đi thẳng lên phòng. Dịch Gia Ngôn đi theo sau lưng cô, cười cười không nói. Tới hành lang, Nam Kiều quay phắt người lại, khẽ quát anh:
"Cười cười cười, có cái gì đáng cho anh cười đâu chứ? Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tot-nhat-the-gioi/3047297/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.