Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến giữa buổi trưa, cô vẫn đang lay hoay phụ giúp Mễ Thiên Hàm phục hồi nội dung trong tờ giấy đó. Riêng chỉ có Mặc Phong tiếp tục đi vòng vòng ở phòng khách, liên tục nhìn về hướng chiếc gương treo ở bức tường.
Anh ta sau khi quan sát mọi thứ tỉ mỉ từng chi tiết một, vẫn giữ quan điểm rằng khả năng 2 nạn nhân còn lại chỉ có thể được giam ở đâu đó trong căn nhà này. Nhưng gần nửa buổi sáng lục tung mọi thứ, không tìm thấy chút nào dấu vết. Nếu như họ còn sống thì tại sao không tạo tiếng động gì đó để người bên ngoài nghe thấy, biết họ bị giam ở đâu.
“Tâm linh!”
Mặc Phong luôn lầm bầm hai chữ này ở trong miệng, bất chợt anh ta nhíu mày lại. Cẩn thận nhìn thêm một lần nữa thật kỹ vào kệ thờ nằm đối diện tấm gương soi treo tường ở bên phải. Di ảnh chắc là của Trương Phương, dù đã biết mặt của ông ta khi nhìn trong hồ sơ lý lịch. Nhưng tấm này có lẽ chụp trước khi vào tù thụ án, gương mặt trông vẫn còn rất trẻ.
“Kì lạ!”
Anh ta bước đến gần bàn thờ, di ảnh lại được để nghiêng qua một hướng khác chứ không đặt thẳng vào phía lư hương cắm nhang. Điều này không hợp tình, dù có cẩu thả thế nào cũng không thể để quên chi tiết này được.
Số lượng bụi ở trên mặt khung và dưới gốc chân đứng cũng không đúng, thông thường bụi sẽ rất xuống bên dưới chân đứng nhiều hơn. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-dung-mang-anh-di/3406896/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.