Cả hai chỉ biết im lặng thầm cảm phục trước khả năng này của cô. Có thể nói là rất hiếm thấy, đến người tính cách vốn lạnh lùng như Mặc Phong cũng rất tỏ vẻ kinh ngạc.
“Khả năng này của cô, sau này đừng tự tiện phô diễn trước mặt người khác!”
Nói xong anh ta và Mễ Thiên Hàm còn dùng ánh mắt phức tạp lên nhìn qua nhau, xong mới khẽ nhấc tay, đồng ý để cho Tịnh Nhi cùng đi theo. Vậy là cả ba cùng nhau lên xe, đi về hướng nhà cũ của Trương Xuân Hoành. Do trên xe Mễ Thiên Hàm cũng có gắn vệ tinh được chính tay cậu ta chế tạo, chỉ cần thu thập địa chỉ theo yêu cầu thì có thể biết được tuyến đường gần nhất đi đến đó.
Do cũng cách ra xa khu vực thành phố, nên dù có đi vào vài con đường tắt cũng phải mất hơn 1 giờ đồng hồ mới đến nơi. Trong lúc đang ngồi trên xe, cô vẫn không quên những gì đang thắc mắc ở trong lòng. Thấy Mặc Phong không có vẻ gì phản đối, cô mới lên tiếng hỏi.
“Tôi nghe chú Trịnh nói lúc khám xét nhà cũ của Trương Xuân Hoành không có manh mối gì hữu ích, ông ấy cũng có bằng chứng ngoại phạm. Chúng ta đến đó để làm gì?”
Nghe xong câu hỏi của Tịnh Nhi, anh ta chỉ nhếch môi lên nở nụ cười nhạt nhẽo. Đưa cho cô những tờ lý lịch từ sáng đến giờ Mặc Phong vẫn chú ý không rời tay, ung dung hỏi lại.
“Cô nhìn xem, hai sơ yếu lý lịch này có gì kì lạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-dung-mang-anh-di/3406894/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.