"Vẫn còn một chi tiết nhỏ nữa, phía trên vị trí gần trên vai các nạn nhân đều có vết bớt!"
Tịnh Nhi tiếp tục nói thêm cho chú điểm này, đây là do cô tự mình nhìn ra. Hi vọng sẽ có ích cho đội trọng án nhanh chóng tìm ra hung thủ.
"Vết bớt?"
"Theo như cháu nghe được, Mặc tiên sinh đã từng nói mọi tội phạm sai lệch tâm lý đều có những động cơ gây án không giống như người bình thường. Bản thân chỉ bị đả kích muốn gây án khi nhìn thấy điều gì đó liên quan đến quá khứ, thậm chí là hành động!"
Cô nói một cách nhấn mạnh nội dung, gương mặt chú Trịnh sau khi nghe cũng có chút gì đó thể hiện đang suy nghĩ. Một lúc sau mới gật đầu, nói rằng sẽ đích thân hối thúc các đồng nghiệp cấp dưới lưu ý đến điểm này.
Trời cũng đã tối, vì không tiện ở lại thêm nên chú xin phép gia đình trở về nhà. Kết thúc một ngày làm việc, cô vào phòng tắm, nhớ lại cảnh anh ta bế mình vào sofa. Cô vẫn rất ngại ngùng, nhìn vào gương soi với nét mặt đỏ bừng e thẹn.
Trở lại phía bên ngôi biệt thự, hai người vẫn đang ngồi đối diện nhau. Mặc Phong lại tỏ ra chả hứng thú gì với những lời khuyên của Mễ Thiên Hàm đề cập tới.
"Tiểu Phong, hắn rất nguy hiểm, chính bản thân của cậu cũng chỉ còn nửa cái mạng khi lọt vào trong tay hắn!"
Đối với câu nói này, Mặc Phong lại trở nên trầm tư đưa ánh mắt nhìn vào nơi gốc tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-dung-mang-anh-di/3406871/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.