Sau Chử Duy Nhất liên tục suy nghĩ, ký ức ba năm cao trung liên quan tới Tống Khinh Dương của cô thực sự ít lại càng ít. Nam sinh tướng mạo 100 phần kia, cô thực sự không có ấn tượng gì cả.
Đồng học Trịnh Hạo đang nói tình hình bạn học trong lớp mấy năm này, “Mấy năm nay lớp trưởng tổ chức nhiều lần gặp gỡ, cậu chưa từng tham gia, mọi người cũng từng hỏi tình hình của cậu, chỉ có Lam Nguyệt có phương thức liên lạc của cậu.
Chử Duy Nhất chọc vào mặt bàn lạnh lẽo,”Đầu năm nay tớ mới vừa về.’’
“Cậu làm sao có thể ở lại đông bắc lâu như thế? Mùa đông bên đó có phải rất lạnh hay không?’’
“Không lạnh, đều có lò sưởi, không dừng lại ở bên ngoài quá lâu cũng khỏe thôi.’’
“Tớ cũng thật phục cậu rồi, điểm số cậu lúc đó ở bên trong tỉnh hoàn toàn có thể đến trường đại học rất tốt, con gái chạy xa như vậy làm gì chứ.’’
Chử Duy Nhất cười, “Vì mùa đông chỗ đó có lò sưởi, ấm áp như nơi này chúng ta. Hơn nữa miền Bắc Trung Quốc phong cảnh đẹp vô cùng.’’
Hai người nhìn về phía trước, Tống Khinh Dương đang cùng lãnh đạo D trung nói chuyện với nhau, suy cho cùng là học sinh phong vân, lãnh đạo trường học đều rất coi trọng anh.
Chử Duy Nhất thu hồi tầm mắt, uống một ngụm canh La Tống. Tay nghề của đầu bếp đích thật cực kỳ tốt, mùi vị nồng đậm, cô rất thích.
“Sau khi Tống Khinh Dương tốt nghiệp trung học xong đã phải đi Đức học đại học, cậu ta ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/4057/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.