“Bây giờ anh ấy sao rồi?’’ Sắc mặt Chử Duy Nhất trong nháy mắt thay đổi. 
“Nghe nói đưa đi cấp cứu rồi, mình cũng không có mặt ở đó, mình đến thăm cô mình mới nghe nói, hình như cha anh ấy cũng qua đó rồi.’’ 
Vậy là chuyện rất nghiêm trọng. 
Đường Vi nói tiếp, “Cậu muốn tới thăm chút không?’’ 
Chử Duy Nhất không nói gì, trong lòng nặng nề, “Ừm. Đường Vi tớ không nói với cậu nữa’’ 
“Được, vậy chúng ta sẽ liên lạc lại.’’ 
Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, trong lòng tràn đầy lo lắng. 
“Đi bệnh viện, anh chở em qua đó.’’ Tống Khinh Dương ngồi dậy, anh nhìn cô, nỗi buồn nơi đáy mắt không thể nói rõ. 
Chử Duy Nhất cau mày, “Si Thanh Viễn bị người ta đánh, tình hình hơi nghiêm trọng.’’ 
“Ừm, đến đó thăm xem, dẫu sao anh ấy là anh của em.’’ Tống Khinh Dương cầm lấy quần áo. "Để anh lái xe.’’ 
Chử Duy Nhất nắm tay anh lại, quyết định nói, “Anh vẫn bị bệnh mà, em đón xe đến đó là được.’’ 
“Đã trễ thế này, đón xe cũng không an toàn.’’ 
“Vậy em tự lái xe, buổi tối xe ít, em lái chậm một chút.’’ 
“Thế thì phải lái đến bao lâu? Chặng đường nửa giờ em đi gần hai giờ.’’ Tống Khinh Dương thay quần áo xong rồi. 
Chử Duy Nhất quỳ ở trên giường, đột nhiên ôm lấy eo anh, khuôn mặt cọ cọ vào quần áo anh, “Tống Khinh Dương, anh thật tốt. Lên đường thôi!’’ 
Tống Khinh Dương thở dài. Bởi vì biết em quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912320/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.