Sáng ngày hôm sau, Chử Duy Nhất mở mắt ra nhìn đèn trần, đại não hỗn độn xoay chuyển, Tống Khinh Dương đã gặp chuyện gì. Tối hôm qua giọng điệu của anh không bình thường lắm.
Càng nghĩ càng bất thường! Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối om, thời tiết hôm nay cũng không tốt, gió thổi vù vù.
Chử Duy Nhất từ từ móc điện thoại di động ra, muốn xem thời gian một chút, kết quả vừa mở máy lên, mấy cái tin nhắn nhảy ra liên tục.
“Em ở đâu thế?’’
“Ra ngoài chưa?’’
“Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc nhiều một chút.’’
“Em ở đâu? Sao còn chưa đến công ty?’’
Chử Duy Nhất luống cuống, nhìn thời gian, đã 8 giờ 43 phút rồi. Lập tức nhảy cỡn lên từ trên giường! Vừa gọi điện cho Tống Khinh Dương, bên đầu dây kia kết nối rất nhanh.
“Em ở đâu thế? Sao em không mở máy!’’ Giọng nói kia khác hoàn toàn với anh lúc bình thường, nóng nảy cáu kỉnh.
“Em ngủ quên! Mới rời giường!’’ Chử Duy Nhất lúng túng hoảng hốt nói.
Bên đầu dây kia rất lâu chẳng có tiếng nào.
“Tống Khinh Dương – “ Cô cúi đầu kêu một tiếng, nhưng có lời đáp.
“Khinh Dương? A lô – Khinh Dương?’’ Chử Duy Nhất khẩn trương đứng cứng ngắc ở bên này, toàn thân phát lạnh, “Anh nói chuyện đi chứ?’’
Tống Khinh Dương nuốt ực một cái, trên lông mi toàn là nước mưa, tầm mắt mơ hồ. Anh chạy như bay từ công ty đến đây, mới vừa đến dưới lầu. Đoạn đường này thật giống như 8 năm dài dằng dặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912317/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.