Rạp chiếu phim vốn đang yên tĩnh, trong chớp mắt có người kêu lên:’’Chắn người khác rồi, chắn người khác rồi.’’ 
Chử Duy Nhất còn đang khẩn trương thất thần, đầu óc trống rỗng. Mới vừa là anh muốn hôn mình hay là không cẩn thận đụng phải? 
Tống Khinh Dương cười kéo cô xuống:’’Bình tĩnh, ngồi yên, phim còn một nửa nữa.’’ 
Giống như biến thành một người khác vậy! Nhưng mà vẫn thật đáng yêu. 
Cảnh nửa sau phim kia, Chử Duy Nhất không xem vào gì cả, bên tai đều là tiếng cười như chuông bạc của trẻ nhỏ. 
Kết thúc phim, mọi người lục tục tan cuộc. 
Tống Khinh Dương ôm Ninh Ninh, vẻ mặt Ninh Ninh tươi cười, “Phim hay nhỉ? Chị à, chị nói có đúng không?’’ 
Chử Duy Nhất ờ một tiếng. 
“Chị, chị không cần miễn cưỡng như thế.’’ Ninh Ninh hừ một tiếng. 
Tống Khinh Dương khẽ khàng mà nói một câu, “Là chị em chưa hề xem.’’ 
Chử Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Người nào biết, em vẫn xem mà.’’ 
“Không tập trung cũng tính sao?’’ tống Khinh Dương trêu ghẹo nói. 
Ninh Ninh thở dài, “Anh trai nói tỷ không có hứng thú trẻ em, cũng không giả chút nào.’’ Cậu nhìn Tống Khinh Dương, “Anh, em muốn hư hư.’’ 
Vẫn là lần đầu tiên Tống Khinh Dương ở chung với trẻ nhỏ, Ninh Ninh cùng anh đi toilet. 
Tống Khinh Dương khom lưng, chuẩn bị giúp cậu cỡi quần, tiểu tử kia nhăn nhó, “Em tự làm, anh quay đầu đi.’’ 
Tống Khinh Dương không biết đứa trẻ năm tuổi vẫn còn biết xấu hổ. 
Sau khi chờ Ninh Ninh xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912283/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.