Diêu Mỹ Nhân mệt rã rời vẫn cần mẫn ngồi bôi thuốc vào tay cho Phí Thiệu Dương.
- Không cần.
- Nhưng tôi muốn!
Họ như đổi thoại cho nhau, thường là cô không cần, và anh muốn.
Giờ là anh cự tuyệt nhưng cô lại muốn.
Phí Thiệu Dương nhìn cô, lúc này Diêu Mỹ Nhân thật giống vợ đảm.
- Có bao giờ nghĩ sẽ giành lại tôi chưa? Cô không sợ tôi mang tiền ra ngoài để cô thiệt thòi à?
Diêu Mỹ Nhân vẫn đăm chiêu bôi thuốc, còn thổi nhè nhẹ làm anh rung cảm.
- Người yêu tiền như tôi có lúc còn chê tiền thì sao phải tranh giành anh với người khác. Ngay từ đầu tôi đồng ý với thỏa thuận giữa chúng ta, một khắc cũng chưa từng nghĩ.
Phí Thiệu Dương biết cô không màng tới anh, nhưng thấy cô quan tâm chăm sóc lại nảy ra một xíu xiu hi vọng cô sẽ coi trọng. Ai dè cô phũ phàng đáp một khắc cũng chưa từng.
Phụ nữ từng trải không tin vào đàn ông. Đàn ông từng trải có rất nhiều phụ nữ là như vậy.
- Vô cảm thật đấy.
Lúc này Diêu Mỹ Nhân đã xong, cô thở dài cất lọ thuốc vào hộp.
- Làm cho bản thân bận rộn chút, bận tới mức không còn thời gian nghĩ linh tinh thì mọi chuyện tự khắc sẽ lặng lẽ trôi đi.
Nói lời này với Phí Thiệu Dương, nhưng lòng cô đang đau đáu nghĩ về Vương Gia Kiệt.
***
Hôm sau Phí Thiệu Dương phát hiện vợ ngủ li bì tới trưa vẫn không dậy. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhu-vay/3569088/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.