Buổi tối, An Lạc và Thiếu Phàm gọi điện trò chuyện với nhau, dường như tối nào cũng gọi như thế, chỉ đơn giản là kể một ngày của mình như thế nào, có gì thú vị không, có đang vui vẻ không.
Cậu kể lại chuyện mối tình ngang trái của Trương Khởi cho cô nghe, An Lạc cười đến cứng cả bụng, cô không thể ngừng cười khi tưởng tượng ra khoảnh khắc cậu nhóc khờ khạo kia bị đá.
"Tớ sẽ trêu cậu ta một trận dài sau khi tụ trường ! Buồn cười quá đi mất !!". An Lạc cố gắng tiết chế tiếng cười của mình.
Thiếu Phàm đầu dây bên kia cũng cười, ở xa nhưng nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô thế này, cậu cũng đỡ nhớ nhung.
Hai người trò chuyện thêm một chút.
Phía dưới nhà có tiếng động lớn, An Lạc cũng có chút giật mình, nghe như tiếng đập đồ.
"Tớ xuống xem một chút, cậu nghỉ ngơi đi nha, bye !".
Diệp Thư Lan nước mắt giàn giụa đang điên cuồng đập nát những thứ bà ta có thể với tới.
"Bà điên rồi sao ?!!!". An Lạc nhíu mày đi xuống.
Diệp Thư Lan hừ một tiếng, bà ta ném thẳng cái cốc thuỷ tinh trên tay về phía An Lạc, may mắn An Lạc nhanh tránh được.
"Diệp Thư Lan, bà nổi điên cái gì ?"
"Lục Chi mất rồi !!! Tiểu Lục của tao mất rồi !!!". Bà ta gào thét, Lục Chi là đứa con trai bệnh tật của bà ta.
An Lạc như đứng hình, thằng bé kia...mất rồi.
Diệp Thư Lan điên cuồng gào khóc, bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857239/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.