Dụ Minh Quang ở lại đến sáng sớm, con gái được đưa ra, đang nằm yên ổn trên băng ca.
Chẩn đoán của bác sĩ gần như là động kinh, bị kích thích quá mức, những biểu hiện của An Lạc cũng trùng khớp với bệnh động kinh khi tái phát.
Dụ Minh Quang thở ra một hơi thở nặng nề, con gái ông tại sao cứ phải khổ tới mức này.
Cô con gái bé nhỏ của ông...
Dụ Minh Quang cúi đầu trước bàn tay mảnh khảnh của cô con gái, âm thầm rơi nước mắt.
"Con gái anh phải làm sao đây...?". Ông nói ra câu này trong bất lực, Hà Dư Hy nhìn ông, cô đưa ánh mắt kiên định nhìn thẳng người đàn ông trước mặt :" Tôi là Bác sĩ Hà, thủ khoa khoa thần kinh, anh còn chút tin tưởng nào ở tôi không thế ? Dù kinh nghiệm chưa đến chục năm, nhưng tôi hiểu rõ bệnh tình của tiểu Lạc hơn ai hết, Dụ Minh Quang anh cứ yên tâm quan sát con bé từng chút một khoẻ mạnh, được không ?"
Dụ Minh Quang nhìn vào đôi mắt kia, ông cảm thấy yên tâm nhiều phần, ông bật cười :"Được...bác sĩ Hà, vất vả rồi ".
Chuyện An Lạc vào viện, ông có thông báo cho Ninh Thiếu Phàm nhưng là một tuần sau đó, ông muốn đợi xem có chuyển biến tốt nào không, sợ đến thấy cô bé nằm yên một chỗ như trước, cậu thiếu niên sẽ hoảng sợ.
Tuy nhiên, đã một tuần trôi qua, An Lạc vẫn nằm yên ở đó.
Thiếu Phàm có thông báo lại cho 3 người kia vì họ không liên lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857237/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.