Chương trước
Chương sau
Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri
Beta: Raph
"Két~" Một tiếng rít dài bỗng xé toạc bầu trời, Thập Tam kinh hoảng ngẩng đầu. Chẳng biết từ lúc nào đã có một con hùng ưng lượn vòng trên trời, trong mắt hiện ra tia sáng thâm trầm. Nói thì chậm mà diễn ra rất nhanh, chỉ thấy nó nhắm thẳng vào đám người Thập Tam, lao xuống.
[*Tâm Duyệt: Trong văn khó diễn đạt âm thanh, mời các bạn nghe tiếng chim ưng kêu để tưởng tượng thêm chân thật nha =))
https://m.youtube.com/watch?v=-Ouhohj6W5M ]
Thân thể Thập Tam chấn động, trong chớp nhoáng nhanh như điện, nghiêng người tránh đi, khó khăn trèo qua khối đá nhô ra một bên.
Hùng ưng vồ hụt, ngay tức khắc lại là một tiếng rít dài chói tai khác, thân thể chao liệng vươn rộng hết sức, lướt sát đám mây mỏng, không một tiếng động bay vút qua, toát ra phong thái dũng mãnh khiêu chiến và hàm ý chinh phục, đôi cánh mạnh mẽ mang theo một đợt gió lớn, khiến cảnh vật xung quang đều rung chuyển. Tư thế hùng ưng kiêu dũng, trấn định, bình tĩnh, dường như đang tích lũy sức lực bí ẩn nào đó, tính toán tập kích lần nữa.
Thập Tam âm thầm tán thưởng, thật là một con diều hâu dũng mãnh. Diều hâu rất ít bay lượn trên không trung, phần lớn thời gian sẽ ẩn nấp trong rừng, thông qua kẽ hở giữa các nhánh cây theo dõi con mồi, lúc nãy chắc hẳn nó đã sớm im hơi lặng tiếng thăm dò, chờ đợi thời cơ từ lâu rồi. Xem ra con diều hâu này không phải là con diều hâu bình thường, mà là một con đã được huấn luyện.
Nếu không phải trong lòng y chứa nhiều thêm một phần tâm tư, sợ là giờ đây y và hài tử trong ngực đã trở thành thức ăn, bị xâu xé ăn sạch dưới vuốt sắc của con diều hâu này từ lâu rồi.
Là mục tiêu bị diều hâu chốt khoá, chính là vận rủi không cách nào thoát khỏi tử vong. Giờ đây, Thập Tam đã lâm vào loại tranh đấu chính diện như thế này. Mạnh được yếu thua, quy luật sinh tồn, chỉ có chinh phục mới là điều đúng đắn.
Ánh mắt âm u sắc bén chợt lóe, thân thể Thập Tam dần dần phủ đầy giá lạnh, âm thầm nắm chặt trường kiếm trong tay, xem ra nếu muốn lên núi, trước hết phải giải quyết xong chướng ngại trước mắt.
Quả nhiên không thể xem thường núi Phượng Vĩ này.
"Đừng."
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói non nớt của trẻ con bất ngờ lên tiếng ngăn cản, Thập Tam ngưng mày, khẽ nói: "Đó không phải là con diều hâu bình thường." Rất có thể bọn họ đã bị người khác để mắt tới, muốn ngăn cản bước chân của bọn họ, nên cần phải trừ bỏ nó.
Tiểu Quyết ở trong ngực Thập Tam ló cái đầu nho nhỏ ra, một đôi trân châu đen trong suốt long lanh.
"A. Trông thật đáng yêu."
"..." Thập Tam không nói gì, nhìn đứa nhỏ một cái, con mắt hài tử này có vấn đề sao, sắp trở thành đồ ăn trên mâm của đối phương rồi mà còn nói người ta đáng yêu?
Hai mắt Tiểu Quyết lấp lánh ánh sáng có vẻ phấn khích, nói: "Thúc thúc, thúc thúc, chúng ta đem nó về nhà có được không?"
"... Tiểu Quyết, đó là của người ta." không phải của bọn họ, sao có thể nói đem về là đem về được.
"Vậy làm sao đây? Nếu không thì chúng ta đi nói với chủ nhân của nó, con chim lớn đó thật đáng yêu."
Thập Tam kinh ngạc, nếu lúc nãy y không nhìn lầm, có thể nói, tia sáng loé lên trong mắt hài tử này là vẻ gian ác không? Mấy trò đùa quái đản, quả nhiên là đứa trẻ nào cũng không thiếu mà.
Đây là thời khắc nào rồi, khi quyết đấu, thông thường cao thủ đều quyết định thắng thua chỉ trong chớp mắt, thời gian đối thoại lần này của Thập Tam với Tiểu Quyết không hề ngắn, nhưng cũng không dài. Nhưng trong mấy giây ngắn ngủi như thế, con diều hâu ở trên cao kia đã bắt được thời cơ tốt nhất, thân thể chao liệng mang theo khí thế như nuốt chửng, lần nữa lao đến như một tia sét đánh.
"Rầm ——"
"Xoẹt ——"
"Xì——"
......
......
Xảy ra chuyện gì vậy?
Thập Tam ngạc nhiên quay đầu, trường kiếm trong tay còn chưa kịp buông xuống, chỉ thấy một con rắn lục to khoẻ bằng cổ tay đã bị diều hâu một vuốt đâm xuyên qua ngực, con rắn lục bảy tấc vẫn còn ở trong miệng của nó.
Mãnh, chuẩn, hung, nhanh, chính là đặc điểm săn mồi của diều hâu.
Thập Tam ngơ ngác chớp chớp mắt, khóe miệng không khỏi kéo ra, có mấy phần chột dạ, lại có mấy phần ngẫm nghĩ mà khiếp sợ, đây là chuyện gì...
Y cực kỳ không muốn thừa nhận bản thân vừa mới được một con diều hâu cứu...
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đợi mồi, hôm nay y thiếu chút nữa đã thua vì cái đạo lý mà người người trong võ lâm đều biết rõ? Chẳng lẽ là y đã rời giang hồ quá lâu, đã không còn quen với thủ đoạn tranh đấu trên giang hồ rồi?
Bỗng nhiên diều hâu lạnh lùng nhìn vào đôi mắt sắc bén, đen bóng, sâu thẳm của Thập Tam. Một người một ưng cứ nhìn nhau từ xa như vậy, một giây sau, diều hâu đã làm một động tác mà không ai nghĩ ra được——
Chỉ thấy nó đột nhiên ngạo kiều quay đầu, nhìn Thập Tam rồi cao ngạo hất hàm dưới một cái...
Lần này thì khoé miệng Thập Tam không muốn co rút cũng không được nữa rồi, đây là đang trêu mình sao? Ở nơi không nhìn thấy được, mắt đen hơi hơi nheo lại, dần dần tràn ngập nghi hoặc.
"Phụt, ha ha ha ha."
Lồng ngực truyền đến một đợt chấn động, Thập Tam trợn trắng mắt trông rất khó coi, thật sự không nghĩ tới, tiểu tử này lại có lúc vui vẻ đến thế.
"Thật, thật đáng yêu, ha ha ha, thúc thúc, thúc thúc."
Đè bàn tay to lên đầu của đứa nhỏ trong ngực, nghe nó cười đến thích thú, Thập Tam rất muốn hỏi là nó đang nói với người hay là nói với con diều hâu kia a?
"Ai ở đó thế? Nếu ngươi đã tới rồi thì không cần lén lén lút lút nữa đâu." Thập Tam phi thân đứng trên tảng đá to ở bên kia, toàn thân đều toả ra nộ khí lạnh lẽo sau khi bị trêu đùa.
Một cơn gió lạnh lướt qua, xen lẫn một chút mùi thuốc không thể ngửi ra được.
"Hừ, ngươi là ai, dám có suy nghĩ đánh nhi tử của ta, không cần mạng nữa sao, coi chừng ta độc chết ngươi!"
......
Không biết từ khi nào, trên vách núi xa xa có một nam tử đứng lặng yên ở đó, nhìn thoáng một cái, hạc phát đồng nhan*, một thân bạch y càng tăng thêm vài phần cảm giác thanh tao thoát tục, cho dù là ai thì lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không thể không nghĩ rằng đây là thần tiên hạ phàm, chẳng qua là lúc này "thần tiên" đang có tư thế hùng hùng hổ hổ, lấy hai tay chống nạnh...
[*鹤发童颜: thành ngữ tả mái tóc trắng như lông của chim hạc và nước da hồng hào như trẻ con, dùng để tả ngoại hình đẹp lão, khoẻ mạnh của người già.]
Thập Tam bình tĩnh nhìn nhìn nam nhân xa lạ trước mặt, chỉ thấy người nọ vẫn còn tức giận bừng bừng, trong lòng Thập Tam dần nặng trĩu.
Vừa rồi liếc một cái liền bừng tỉnh, tóc trắng, người đầu tiên y nghĩ đến chính là Minh Chi Nhiễm của ba tháng trước. Nghe Minh Chi Nhiễm ba ngàn sợi tóc bạc ngày ấy nói, là có liên quan đến chủ tử, sao có thể chứ? Minh Chi Nhiễm võ công không kém, đương nhiên, không thể nào so sánh với chủ tử được, không phải Thập Tam thiên vị, mà là y tự tin, y tin tưởng trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể đánh bại chủ tử.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Không có ai vô duyên vô cớ lại làm tổn thương người khác. Dù chủ tử máu lạnh vô tình đến đâu, cũng sẽ không ra tay với một con kiến, nhất định là Minh Chi Nhiễm đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tử.
Năm năm trước người đó chính là loại người nham hiểm xảo trá, nói không chừng Thất ca của y chính là bị gương mặt trẻ con xinh xắn của hắn lừa gạt.
Ảnh Thất sẽ không thích thượng nam nhân khác, so với bất cứ ai, Thập Tam cũng biết rõ hơn.
Năm đó, lúc hai người bọn họ cùng vượt qua Sinh Tử Điện, đã từng chĩa kiếm vào yết hầu của đối phương, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể đoạt lấy tính mạng của nhau. Ngay lúc đó Ảnh Thất đã từng nói.
"Ngần ấy năm làm huynh đệ với ngươi đã thấy đủ rồi. Thập Tam, nếu như hôm nay hai ta có thể sống sót đi ra, ngươi nhớ kỹ cho ta, nhất định phải sống thật tốt, chờ đến ba mươi lăm tuổi có thể rời đảo rồi, chúng ta cùng nhau rời đi, sau đó liền kết bạn, tiếu ngạo giang hồ thôi."
Bây giờ nghĩ đến, Thập Tam chỉ cảm thấy bản thân của năm đó thật là ngốc, Thất ca cũng đã nói đến mức đó rồi, vậy mà y vẫn còn không hiểu.
Huynh ấy chờ đợi mình, vẫn luôn chờ đợi mình...
Thế nhưng Thất ca không biết, y đã sớm không còn một mình nữa rồi. Nếu như biết rồi thì lại thế nào, thời điểm bọn họ còn ở Cổ Tháp Đảo năm đó, lại có thể làm được gì chứ?
Duyên phận chính là như thế, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.
"Vị này...... Tiền bối, mấy ngày trước có người hẹn gặp tại hạ ở quý địa, hôm nay tại hạ chỉ là đến tìm người thôi, không hề có ý mạo phạm, mong rằng tiền bối châm chước một chút."
Thập Tam nói chuyện có lễ có độ, nhưng không ngờ bạch y lão nhân đằng xa lập tức nổi giận rồi.
"Tiền bối?! Ai là tiền bối! Ta giống tiền bối sao? Có tiền bối nào anh tuấn tiêu soái, phong lưu phóng khoáng, xuất thần nhập hóa, sinh động như thật giống như lão già ta không?!" Vậy mà bị gọi là tiền bối, lão ta giống sao, giống sao?
......
"Thúc thúc, vị lão gia gia này thật đáng thương, ngay cả nói chuyện cũng không nên hồn nữa." Đứa nhỏ nắm lấy vạt áo của Thập Tam, từ trong khe hở lộ ra hai viên trân châu đen, tròn tròn xoay chuyển, khẽ cười hihi mà nói.
Bờ môi mỏng như dao mím lại một chút, Thập Tam khẽ ho một cái, rồi mới lên tiếng: "Khụ, tại hạ Thập Tam, không biết vị cao nhân này xưng hô như thế nào?"
"Thập Tam? Chậc, không dễ nghe như Tam Nhi nhà ta." Dứt lời, chỉ nghe một tiếng gọi dài, "Tam Nhi ——"
Phành phạch phành phạch, hùng ưng lượn vòng trên cao đã lâu, nhắm chuẩn xác, lao thẳng xuống, đậu trên vai của bạch y tóc trắng. Sau đó Thập Tam rõ ràng trông thấy thân thể "cao nhân" kia chùng xuống, thiếu chút nữa đã ngồi trên đất rồi...
"Oa, Tam Nhi, nhi tử ngoan của ta, sao con lại mập lên rồi?!"
"Két~" Ngước lên trời kêu gào một tiếng.
"Lão tử ta sắp bị con đè chết rồi, không được, con không thể ăn thịt nữa... Bắt đầu từ ngày mai con ăn chay cho lão tử!"
"Két ~"
Thập Tam giương mắt chết lặng, ngay cả hài tử làm loạn trong ngực y cũng ngạc nhiên đến mức trở tay không kịp, nhìn một người một ưng ở trước mặt, cả hai người đều là dáng vẻ ngớ người ra.
Có lẽ là ánh chiều tà hoàng hôn quá mức chói mắt, chiếu rọi tia nắng vàng ấm êm dịu, làm cho Thập Tam và cả đứa nhỏ trong ngực đều đang đờ đẫn, trong một khoảnh khắc nào đó lại rất giống nhau...
"Lão tử họ Lạc, còn gọi là Lạc lão đầu, tiểu tử ngươi xưng hô như thế nào a."
"..."
"Lão gia gia, thúc thúc đã nói rồi, thúc thúc gọi là Thập Tam!" Hài tử non nớt trong ngực Thập Tam ngây thơ trả lời, lúc đấy còn nhìn Thập Tam chớp mắt không ngừng. Oa, thì ra thúc thúc tên là Thập Tam, lúc trước nó cũng có hỏi thúc thúc tên là gì, nhưng thúc thúc sống chết không chịu nói, còn lừa gạt mình nói là không có tên tự.
Lão gia gia!!!
Á-aaaa, ông ấy muốn ăn người!
"Ngươi —— Ha, đây là cái thứ gì? Thật đáng yêu!"
Cho đến lúc này, quả thực toàn bộ đều không diễn ra theo như dự đoán của Thập Tam một chút nào. Mà lão nhân tóc bạc đột nhiên xuất hiện này, lại càng không giống với lẽ thường tình. Y còn chưa kịp phản ứng gì, trong ngực đã trống không.
"Hừ." Sát khí bỗng nhiên tăng vọt, thân thể chấn động, thật đúng là người lợi hại! Thập Tam rút kiếm lao thẳng về phía cái người đã phi xa kia.
"Thúc thúc, cứu con——"
"Trả hài tử cho ta!"
Một đường băng băng đến đỉnh núi, cơ bắp cường tráng dưới lớp áo đen bó sát dường như đã bộc phát. Ánh mắt sâu thẳm, sắc lạnh, hung tợn trừng vào mấy ngôi nhà tranh tồi tàn rải rác sương mù nơi xa, trái tim thắt chặt của Thập Tam đột nhiên thả lỏng trong giây lát.
Đứa nhỏ bị người ta nhào loạn ôm vào trong lòng, thân thể nho nhỏ không ngừng giãy dụa, hai viên trân châu ngậm lệ óng ánh ánh nước.
Lão nhân tóc trắng giống như đang ôm chặt đại bảo bối, không ngừng cười ngây ngốc, trong miệng còn lầm bầm.
"Tam Nhi, Tam Nhi, con chạy đi đâu vậy, sao cha tìm không thấy con chứ, sao lại tìm không thấy chứ?" Tựa như bi thương đến cực điểm, lão nhân tóc trắng méo miệng, như muốn khóc.
Hài tử trong ngực đã hoảng loạn từ lâu, thiên tính của tiểu hài tử lập tức bạo lộ, miệng nhỏ mở to khóc lớn thành tiếng.
"Thúc thúc, huhuhu, thúc thúc, sợ sợ, thúc thúc, hu, cha, cha ơi, huhuhu, cha..."
Bỗng nhiên trong lòng đau quá, tựa như có vô số lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tim, bị lăng trì từng đao...
"Tam Nhi? Tam Nhi ngoan, không khóc a, Tam nhi, có phải đói bụng rồi không, được rồi, cha cho con ăn ngay đây." Nói xong, lão nhân tóc trắng một tay ôm hài tử, một tay tìm kiếm trên bệ bếp, nhìn trái ngó phải, chỉ có mấy khúc măng và đậu nành, lão nhân nhíu mày nhìn nhìn, không hề hài lòng, thế mà lại không có rau xanh Tam Nhi thích ăn nhất!
"Ngươi, chính là ngươi, mau ra sau núi nhặt chút rau xanh về đây, Tam Nhi đói rồi, muốn ăn rau xanh." Như một việc dĩ nhiên, Lạc mỗ chỉ thẳng vào cái người đuổi theo sau lưng ông ta, lúc này một ảnh vệ tức giận đùng đùng nào đó bị sai khiến ra ngoài hái rau.
Đời này, Thập Tam chỉ nghe nói đến người đó một lần duy nhất.
"Lạc, Lạc tiên sinh, xin trả lại hài tử cho ta, có chuyện gì thì cứ nhắm thẳng vào Thập Tam ta, lấy hài tử mới được có mấy tuổi ra uy hiếp thì còn đạo lý gì?"
Cho tới giờ phút này Thập Tam vẫn muốn có thể nói lý với lão nhân có tinh thần không còn được bình thường trước mắt. Không thể không nói, khi bị người khác nắm chặt bảy tấc*, mặc cho ngươi có năng lực lớn bao nhiêu cũng không làm nên được chuyện gì.
[*Có một thành ngữ: "Đánh rắn phải đánh bảy tấc." Người xưa cho rằng 3 tấc là ngay đốt sống ở đầu, khi đánh vào rồi thì rắn còn có thể cắn lại được, nhưng 7 tấc là ở tim, một khi bị đánh mạnh vào đó thì rắn sẽ chết. Nên "bảy tấc" có thể hiểu là điểm yếu, điểm quan trọng. Tấc là đơn vị đo đạc thời cổ, tùy triều đại sẽ có quy chuẩn khác nhau, dao động từ 1.58 ~ 3.2cm]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.