Sau khi do dự một hồi lâu thì tôi dùng hết dũng khí nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết tâm tư của Tô Tuyết, tôi... chỉ là một công cụ mà cô ấy bỏ tiền ra mua về nhà mà thôi".
Nói xong điều này thì cũng là lúc tôi sắp bị đánh chết rồi, nhưng nằm ngoài dự tính của tôi là anh trai của Vương Hoài Viễn đã cất khẩu súng lục đi, giơ tay ra và vỗ nhẹ vào vai tôi và nói: “Thằng nhóc, tôi rất thán phục cậu. Sau này, chúng ta sẽ có dịp gặp lại, đến lúc đó, tôi hy vọng cậu có thể đứng mà nói chuyện với tôi".
Nói xong lời này, hắn nghiêm giọng nói: "Cút!"
Mặc dù, tôi đã chắc chắn rằng hôm nay, mình đã có thể tại qua nạn khỏi nhưng trong lồng ngực vẫn bồn chồn. Nghe giọng điệu hắn, lần sau sẽ lại tìm đến mình, đến lúc đó, tôi có thể bình yên trở về từ Quỷ Môn Quan hay không vẫn chưa biết được.
Đôi chân tôi run rẩy chậm rãi bước xuống xe, sau khi đợi tên đó rời đi, tôi ngồi lên xe run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên, tôi không vội vàng đến bệnh viện, mà thay vào đó, tôi gọi cho Tô Tuyết để chứng thực lại, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao anh trai Vương Hoài Viễn lại tìm đến tôi.
Sau khi Tô Tuyết nhấn nghe, cô ấy có chút hỏi với giọng bất mãn: "Gọi cho tôi làm gì?"
Có vẻ cô ấy vẫn còn đang tức giận về chuyện tôi đã vay tiền bằng những thủ đoạn đê tiện.
Tôi không cùng cô ấy so đo mà vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682723/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.