Chị Lan kích động nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, chị ta khẽ thở dài một tiếng rồi đặt tay lên vai tôi nói: “Hứa Lương, chị Lan vốn dĩ rất thích cậu, nhưng không ngờ cậu lại làm ra chuyện điên rồ đến như vậy, gây ra tai nạn chết người. Lần này, chị Lan e rằng không thể giúp được gì cho cậu rồi".
Nghe chị Lan nói mà lòng tôi loạn cả lên, tôi không biết mình nên làm gì. Tôi e rằng cách duy nhất chỉ có thể là chờ chết.
Sau đó, vì để ngăn tôi chạy trốn, chị Lan đã gọi hai nhân viên của đội bảo vệ nội bộ đến và canh giữ tôi trong phòng làm việc của chị ta.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, đây chính là cảm giác chờ chết. Thời gian trôi qua một cách chậm rãi khác thường, chỉ có hai mươi phút ngắn ngủi, mà tôi cảm thấy như thể hai mươi năm đã trôi qua.
Sau đó, điện thoại di động của chị Lan đổ chuông, chị ta cầm điện lên trả lời, rồi nhìn tôi, nói: "Hứa Lương, giám đốc Vương đã đến rồi, chị đưa cậu đến văn phòng của anh ta".
Tôi gật đầu, trái tim tôi bắt đầu đập dữ dội trong lồng ngực. Tôi theo sau chị Lan ra khỏi văn phòng, hai nhân viên của đội bảo vệ nội bộ cũng theo sát phía sau tôi, để tôi không có được cơ hội chạy thoát.
Văn phòng của Vương Hoài Viễn được gọi là văn phòng Chủ tịch và nằm trên tầng năm.
Bước vào phòng làm việc của Vương Hoài Viễn, tôi nhìn thấy anh ta đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682696/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.