Khoảnh khắc mẹ Tô Tuyết kéo mặt nạ của tôi xuống, bà ta sửng sốt ngồi trên giường, bàn tay cầm mặt nạ cứng đờ giữa không trung. Hiển nhiên đã bị gương mặt tôi làm cho kinh ngạc không nhẹ.
Lúc đầu tôi rất lo lắng nhưng sau đó tự nhủ mình phải bình tĩnh, tôi hít sâu một hơi, ném mấy ý nghĩ lung tung đi nói: “Bác.”
Bốp!
Còn chưa nói xong, mẹ Tô Tuyết đã tát tôi một cái.
Bà ta đánh rất mạnh, khiến mặt tôi nóng bừng, trước mắt như có ngàn ngôi sao nhỏ bay nhảy.
“Hứa Lương, đồ đê tiện! Cậu dám làm ra loại chuyện này sao?”, mẹ Tô Tuyết chỉ vào mặt tôi mắng.
Tôi thầm nói: Bà có tư cách gì mà nói tôi? Chẳng phải bà cũng lén lút ra ngoài tìm đàn ông sao?
Khi nghĩ như vậy, ánh mắt tôi theo phản xạ nhìn chằm chằm cơ thể bà, thân hình tuyệt vời khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.
Bốp!
Mẹ Tô Tuyết lại giơ tay lên tát vào mặt tôi khiến tôi choáng váng.
"Chết tiệt, sao lại có loại cặn bã xã hội như cậu chứ?”, mẹ Tô Tuyết tức giận mắng, mặt đỏ bừng vươn tay nhặt áo, váy ngắn và quần tất trên giường mặc vào.
Sau khi mặc đồ xong, mẹ Tô Tuyết đi thẳng ra ngoài phòng nhỏ.
Tôi cảm giác mình thật sự trở ành tên đào mỏ, nhặt lấy mặt nạ, ngơ ngác đi theo mẹ Tô Tuyết ra ngoài.
Bên ngoài, hai phụ nữ giàu có và trai bao đang chơi rất vui vẻ.
Thấy mẹ Tô Tuyết bỗng đi ra, hai người sợ hãi hét lên: “Cô ra ngoài làm gì?”
Mẹ Tô Tuyết nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682687/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.