“Ngày đó ai ghẹo xong thì bỏ chạy?”
“Em nè.”
Đàm Lê đáp rất chi là khẳng khái.
Vì suy xét đến đoạn chênh lệch chiều cao, cô còn cố ý nhón chân lên, hếch cằm thị uy với Tần Ẩn. Nhưng đuôi mắt hạnh cong cong lại lấp lánh đầy ý cười: “Nên bây giờ em mới mới chủ động này? Bồi thường cho anh, được không?”
“……..”
Ánh mắt Tần Ẩn loáng lên.
Một hai giây này tựa như anh rất khắc chế, thật sự muốn nói được với cô, cũng may trước khi bị dao động hoàn toàn thì một tia lý trí cuối cùng nguy hiểm căng lên.
Tần Ẩn rũ mắt ẩn nhẫn, nâng tay lên khõ nhẹ lên trán của Đàm Lê, chút lực này khiến cho gót chân không có vững trọng tâm của cô hạ xuống.
“Không được.”
Đàm Lê xoa trán thì thì thầm thầm: “Anh xem anh cũng lớn tuổi thế này, sao mà mang thù vậy chứ.”
Tay Tần Ẩn đang giơ tấm thẻ ra phải dừng lại, lạnh lùng hỏi lại: “Lớn tuổi thế này?”
Đàm Lê chớp chớp mắt, còn muốn nói thêm nữa thì chợt nghe Tần Ẩn ngoái đầu lại nhẹ giọng cười nhạo: “Kích tướng cũng vô dụng, không được là không được.”
Đàm Lê: “……….”
Tần Ẩn cất ví tiền đi nghiêng người lại, cười nhạt híp mắt: “Em phải học một lớp tự làm tự chịu thôi, bé con à.”
Đàm Lê thở dài.
Cán bộ kỳ cựu giới Esport thành công bảo vệ đời sống và tác phong sinh hoạt tốt đẹp của mình, thuê hai căn phòng. Nhìn số phòng thì chắc là cạnh nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thang-the-gioi/2828829/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.