Tận đến khi ra khỏi thang máy, Đàm Lê vẫn không nhịn được bật cười.
Tần Ẩn quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn cô nàng bên cạnh, nếu không phải đang ôm khuỷu tay anh thì chắc đã cuộn mình cười điên rồi: “Vui vẻ thế cơ à?”
“Đương nhiên vui rồi!”
Đàm Lê xoa xoa cái dạ dày co rút, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng non: “Trước đó Đỗ Từ Từ đã nói với em, đàn ông chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ như Giai Kỳ thì nhất định sẽ nhịn không được mà vồ lấy—-nhưng quả nhiên anh không hổ là lãnh cảm, đáng tin lắm.”
Tần Ẩn để cô trêu ghẹo.
Đàm Lê nhanh chóng nhìn ra sơ hở từ vẻ ngoài bình tĩnh này của anh, cô thôi không cười nữa: “Có điều anh thuần thục như vậy, trừ lí do vì lãnh cảm ra, thì có phải là do bị bắt chuyện quá nhiều lần đúng không?”
Tần Ẩn: “Cũng tạm.”
Đàm Lê: “Ngài khiêm tốn quá cơ.”
Tần Ẩn: “Vậy em muốn nghe đáp án gì? Ví như, mỗi ngày anh phải gặp mười lần hơn….”
Tần Ẩn còn chưa nói hết câu, cô bé đang ôm khuỷu tay anh đã bắt đầu nghiến răng.
Tần Ẩn bật cười, không trêu cô nữa: “Vậy nên mới nói, cũng tạm.”
Đàm Lê khẽ hừ một tiếng: “Nhắc lại nhớ, quả thật không phải chỉ mình cô ta anh mới đối xử như vậy—-cái lần khai giảng đại học F, em đi lên trêu ghẹo anh như vậy, hình như anh cũng không phản ứng em luôn.”
Tần Ẩn yên lặng.
Đàm Lê lắc đầu thở dài quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thang-the-gioi/2828827/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.