*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nghe thấy người ta bàn tán về chuyện của cậu.”
Hồ Đào nở nụ cười đầy châm biếm.
Vậy cậu tới đây làm gì? An ủi tôi? Thương hại tôi? Hay cũng cười nhạo tôi? Cô suy nghĩ đầy tiêu cực.
Lâm Hướng Tự lại nói: “Tiếc quá, thằng đấy chơi bóng rổ rất cừ, tôi đấu solo với nó, mới được mười phút đã thua thảm hại.”
Chú thích: “nó” ở đây ám chỉ cậu bạn đã chế giễu Hồ Đào.
Hồ Đào ngẩn người, không ngờ rằng anh lại nói như vậy.
“Tuần nào tôi cũng chơi bóng rổ với nó, kỹ thuật của nó thật sự rất tốt, cho dù thể lực kém hơn tôi một chút nhưng sức bật không đùa được đâu. À, không chỉ thế, nó còn ném bóng rất chuẩn, ném mười vào chín. Một cao thủ ngang tài ngang sức với tôi như vậy, quả thực là tri âm khó tìm, sau này không thể chơi bóng rổ cùng nó nữa, cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.”
Giọng nói của anh nghe có vẻ vô cùng nuối tiếc.
Hồ Đào không nhịn được mà bật cười.
“Sao lại cười?” Lâm Hướng Tự liếc mắt nhìn cô.
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng thắng được cậu ta thôi,” Cô cười nói, “Cuộc đời còn dài lắm.”
“Quá chuẩn, đấy là chuyện đương nhiên rồi, cậu không biết tôi là ai à?” Lâm Hương Tự bắt chước dáng vẻ Hanamichi Sakura trong truyện tranh “Slam Dunk”, giơ tay thành hình chữ V, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-yeu-em-nhung-ngay-troi-tro-gio/734802/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.