"Không cần..."Lời này Manh Manh nói ra, cho thấy đã đến mức nào, hơn nữa đó là Phùng Ki,người mà từ nhỏ cô đã muốn ở cùng một chỗ, có đôi khi, Manh Manh cũng khônghiểu chính mình rốt cuộc vì sao lại chấp nhất như vậy, chấp nhất gần như bệnhhoạn.
Nhưng mà nghĩ lại, từ khicô có trí nhớ, bên người liền có một người như vậy tồn tại, bầu bạn đến khi côtrưởng thành, nhìn cô, đồng hành với cô, từ ấu thơ đến thiếu niên, đến nay, bấtkể trước đây hay bây giờ, người đàn ông này đã trở thành một bộ phận trong cuộcsống của cô, làm sao có thể tách ra, không nên cứng rắn tách ra, làm vậy khôngkhác gì lột da, róc xương.
Phùng Ki đối với cô làngười thân, người yêu, bè bạn, anh trai thậm chí giống như cha... Những ngườicó mặt trong cuộc đời Manh Manh, đều có thể tìm được dấu vết trên người PhùngKi, những dấu vết này, theo từng ngày, từng tháng, từng năm, mười năm, sớm khắcvào xương thịt, muốn loại bỏ, trừ phi sống lại một lần nữa.
Cho nên, Manh Manh nóithản nhiên, nhưng chỉ là lời nói khi bị tức giận thôi, hơn nữa, Manh Manh vẫnlà cô nữ sinh chưa đến hai mươi tuổi, dù kiên cường, lợi hại, cường đại hơnnữa, bất quá cũng là cô nữ sinh nhỏ mà thôi, cô yếu đuối, cũng sẽ do dự, càngsẽ khổ sở nản lòng.
Ngày hôm qua, bị nhữnglời của Phùng Ki chất vấn, hôm nay cô lại tận mắt thấy hai người ôm nhau, đừngnói có phải Thiệu Tình chủ động hay không, tối thiểu lấy góc độ của Manh Manh,không phát hiện Phùng Ki có chút đẩy ra nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-phai-yeu-em/1329813/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.