Phạch một tiếng, LưuTriệu đem tách trà đặt ở trước mặt Phùng Ki, xoay ra ngoài bĩu môi, tức giậnnói: "Cô ta đến tìm cậu cũng quá chuyên cần rồi, sao cái bóng của tiểu nhađầu cũng không thấy, hai người các cậu đang diễn tuồng gì, sao mình xem mộtchút cũng không hiểu?" Phùng Ki buông kế hoạchhuấn luyện trong tay, có chút buồn cười nhìn anh, Lưu Triệu này thật xứng vớichức vụ, công tác tư tưởng làm không tệ, phối hợp công tác cùng cậu ta cũngthoải mái, chỉ là tính cách có chút bà tám, hơn nữa có tật xấu, nếu ấn tượngđầu tiên đối với ai không tốt, đời này đối phương cũng đừng mong đến gần, tựanhư Thiệu Tình. Trãi qua mấy ngày hộidiễn văn nghệ lớn mừng Quốc khánh, đoàn văn công của sư bộ có khá nhiều hoạtđộng, cùng với đoàn bọn họ cũng có công tác tất yếu cần tiếp xúc, bình thườngcô hay ngang qua đây, tiến vào chào hỏi, Phùng Ki cũng không thể đuổi ra bênngoài! Phải nói rằng Thiệu Tình đối với mình không có gì, cũng tuyệt đối là nóidối, trong lòng Phùng Ki rất hiểu. Trên thế giới này chuyệntrùng hợp, nhất là chuyện nam nữ, nếu vô tâm tuyệt đối sẽ không có khả năngtrùng hợp, chỉ cần có chút tâm ý, trùng hợp lại rất dễ dàng, ngay từ đầu, PhùngKi thực không chú ý đến chuyện của Thiệu Tình, nhưng mỗi ngày cô đều đến, PhùngKi xem như đã nhìn ra, đối với Thiệu Tình, chuyện của họ nhất định phải nói rõ,dù sao anh cũng không muốn khiến cho tiểu nha đầu hiểu lầm, nếu tiểu nha đầuhiểu lầm, sau đó không chừng sẽ có phiền toái, phiền toái xảy ra, cuối cùngngười phải thu thập tàn cục vẫn là anh. Bởi vậy Phùng Ki vốn đãnghĩ xong, nếu hôm nay Thiệu Tình lại đến, anh sẽ cùng cô nói chuyện, về phầnhôm nay tiểu nha đầu chưa đến, cô đã gọi điện thoại thông báo trước với anh,nói là đi tham gia tiệc sinh nhật của đàn chị trong trường. Lúc tiểu nha đầu vừa nóixong, một tia thất vọng không ngăn được nảy lên trong lòng Phùng Ki, cái gì làmột ngày không thấy như cách ba thu, trước kia anh thực không ghen tuông nhưvậy, mà hiện tại, anh thật sự là từng phút từng giây mong ngóng, giống như xacách sau khi mới kết hôn, mong ngóng có thể ép buộc lục phủ ngũ tạng của anhrối rắm cùng một nơi. Bất cứ lúc nào, ban ngày,ban đêm, thậm chí ngay cả lúc họp ở đoàn bộ, Phùng Ki cũng không tự chủ mà phântâm, phân tâm suy nghĩ đến tiểu nha đầu của mình, suốt năm ngày từ thứ Hai đếnbây giờ, Phùng Ki cũng suy nghĩ suốt năm ngày, nghĩ về hiện tại, nghĩ xa hơn,nghĩ đến tương lai của bọn họ. Anh còn nhớ rõ, từ lúctiểu nha đầu vừa đầy tháng, là đứa trẻ nhỏ đáng yêu, càng ngày càng xinh đẹp,đi theo phía sau anh, ngọt ngào gọi anh là Ki ca ca, gọi như vậy, đã gọi đếnkhi thành cô gái nhỏ, cô vợ nhỏ bé của anh... Mỗi khi Phùng Ki nghĩđến, đều cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu, dường như đã định sẵn cô làcủa anh, ai cũng không thay đổi được, quan hệ thay đổi, Phùng Ki phát hiện,khoảng cách chênh lệch giữa tiểu nha đầu với mình cũng không nhỏ, ngoài miệnganh không nói, trong lòng lại rất để ý, hơn nữa xét tuổi tác, tiểu nha đầu cònchưa đến hai mươi, là đóa hoa quý, còn anh, cũng đã sắp ba mươi, loại chênhlệch này, nghĩ đến tình cảnh tiểu nha đầu ở cùng một chỗ với bạn học của cô,càng làm Phùng Ki khó chịu, không thoải mái. Kỳ thật tâm tình củaPhùng Ki lúc ấy, chính là hận không thể mở miệng ngăn cản tiểu nha đầu, anhkhông muốn để cho cô đi, cô còn chưa đi, trong lòng anh đã như bị đổ nửa chaidấm chua, chua xót, nhưng anh lại thật sự tìm không ra lý do, bởi vậy mà buôngđiện thoại, từ ngày hôm qua đã bắt đầu buồn bực khó chịu. Anh không biết là, cảmxúc của anh đã sớm từ trong điện thoại biểu hiện ra, Manh Manh tinh ý, vừa nghengữ khí của Ki ca ca liền biết, khẳng định là ghen tị, Manh Manh thường thíchngon ngọt, chuyện đó với nam nữ là như nhau, trước kia cô thực đi quanh cokhông ít, cô của cô nói quá đúng, loại nam nhân đầu gỗ giống Ki ca ca, chỉ cầnđem anh lừa trên giường, trong lòng anh sẽ có cô, tự nhiên mà xem cô như ngườiphụ nữ của anh, đối đãi như vợ. Hơn nữa, ttaam tình Ki caca không được tự nhiên mà rối loạn, rõ ràng chính là nhớ cô, ghen tị, lại cònkhông thừa nhận, trong điện thoại cô hỏi anh có nhớ cô không, Ki ca ca hùng hổlớn giọng hàm hồ một câu, em đến đây thì biết, thiếu chút nữa khiến Manh Manhcười ngất. Ki ca ca là chàng traikhông nói lời hay ho, lại càng sẽ không nói lời ngon ngọt, chỉ biết dùng hànhđộng để biểu đạt, trực tiếp lại đáng yêu, lúc anh ôm cô mà động tay động chân,khiến Manh Manh cảm giác được anh yêu chính mình, rất yêu, rất yêu, Manh Manhkhông coi trọng biểu đạt bằng lời nói, cô thích biện pháp Ki ca ca dùng kích tìnhthuyết minh nổi nhớ, chân thật mà khắc sâu. Hiện tại Manh Manh thậtmuốn lập tức liền bay qua, nhào vào trong lòng Ki ca ca, sau đó... Khuôn mặtnhỏ nhắn không tự chủ được mà ửng đỏ... Ý tưởng này rối rắm trong đầu cô cả mộtngày, ngay cả giáo sư giảng cái gì trên lớp cô cũng không biết, nâng má,nghiêng đầu, nhìn lá cây ngoài cửa sổ dần dần chuyển màu vàng mà ngẩn người. Trần Hiểu Kỳ bắt đầu chúý đến Manh Manh, tiểu nha đầu này nâng má, cả buổi cũng không nhúc nhích, mắtnhấp nháy lóng lánh, không biết nghĩ cái gì, thỉnh thoảng cong lên một chút,trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhiễm một tầng đỏ ửng, khóe miệng không tự kìm hãmđược hơi hơi nhếch lên, biểu tình này, rõ ràng là bộ dáng nghĩ đến người yêu. Trần Hiểu Kỳ thật sự nghĩkhông ra, ngay cả Sài Tử Hiên nha đầu kia cũng không nhìn đến, còn có chàngtrai nào có thể lọt vào mắt của cô, nhưng mà, phương diện này nữ nhân đều rấtmẫn cảm, mấy ngày nay Manh Manh giơ tay nhấc chân đều lộ ra ý xuân, làm TrầnHiểu Kỳ có khi ảo giác, mùa thu còn chưa qua, sao mùa xuân đã tới rồi. Cho nên, Trần Hiểu Kỳ vôcùng chắc chắc nha đầu kia có nam nhân, hơn nữa, không phải cái loại nói chuyệncười đùa như bạn trai của Nhạc Nhạc, là cái loại nam nhân sinh động, hữu tình,có dục vọng, từ cô gái lột xác thành nữ nhân, cái loại quyến rũ phong tình trênngười Manh Manh, vì cô xinh đẹp lại lộ ra vầng sáng càng sặc sỡ, rút đi vẻ ngâyngô, kiểu nữ nhân xinh đẹp căn bản giấu cũng không giấu được. Người trong phòng học lớnnhốn nháo tản ra ngoài, nha đầu kia vẫn giữ tư thế vừa rồi, chút ý tứ động đậycũng không có, Trần Hiểu Kỳ không khỏi trợn trắng mắt, đứng lên, quay ngườingồi ở trên bàn, lấy bút máy trong tay gõ lên đầu cô: "Này! Manh Manh,nghĩ đến anh chàng nào mà choáng váng luôn thế, có biết tan học rồikhông..." Manh Manh nháy mắt mấycái, xoay qua, ánh mắt vẫn có chút sương mù nhìn Trần Hiểu Kỳ, Trần Hiểu Kỳkhông khỏi sợ run cả người: "Đừng, bạn đừng nhìn mình như vậy, mình gánhkhông nổi, bạn giữ lại ánh mắt mê chết người này để nhìn anh chàng của bạn đi,nhưng mà, mình thật hiếu kỳ, chàng trai mà bạn để ý có bộ dạng thế nào?" "Bộ dạng thếnào..." Manh Manh không khỏi mỉm cười ngọt ngào: "Anh rất tuấn tú,rất nam tính, cũng rất chu đáo, quan trọng nhất là, từ lúc còn rất nhỏ chúngmình đã quen biết, hiểu biết lẫn nhau." "A..." Trần Hiểu Kỳ gậtgật đầu: "Nói như vậy là thanh mai trúc mã, anh Sài đẹp trai của chúng ta,chẳng phải là hoàn toàn thất bại sao?" Manh Manh trắng mắt liếccô một cái: "Mình với anh Sài vốn không có gì, đúng rồi, buổi tối hôm naybạn không bận chứ! Mình dẫn bạn đi ăn ngon một bữa..." Ánh mắt Trần HiểuKỳ sáng lên, cất giọng hồ hởi nói: "Không bận, không bận, vừa vặn hôm nayđứa nhỏ ở nhà mình làm thêm, cùng cha mẹ cô bé đi ra ngoài..." Dùng ánhmắt gấp không thể chờ mà nghe ngóng: "Đi chỗ nào ăn bữa ngon! Có thể tiếtlộ trước một chút hay không, có yêu cầu gì khác không..." Manh Manh đánh giá côtrên dưới một vòng, sờ sờ cằm: "Yêu cầu thì không có, chỉ là quần áo nàycủa bạn thì không được, đi thôi, đến chỗ mình, mình tìm cho bạn một bộ quần áođể mặc." "Chỗ nào vậy, cònqui định quần áo, mình cũng không cởi trần, chẳng lẽ cũng không chovào..." Manh Manh không để ý tới lời nói đâu đâu của cô, trực tiếp đem côtúm đến nhà trọ của mình, Trần Hiểu Kỳ giống như bà Lưu tiến vào vườn hoa lộnglẫy (hình như là lấy tình huống bà Lưu lần đầutiên vào phủ của gia đình Dã Bảo Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng),vừavào đến liền sờ đông sờ tây, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Manh Manh,đây không phải là nhà của bạn chứ! Khu này nhỏ nhưng giá trên trời, thực khôngnhìn ra được, nhà bạn lại có tiền..." Manh Manh đem cô túm vàobuồng trong, kéo ra tủ quần áo cho cô tìm, đối mặt với toàn bộ tủ quần áo âmtường lớn cùng quần áo rực rỡ muôn màu xinh đẹp, Trần Hiểu Kỳ có chút ngẩnngười, miệng không thể khép lại: "Cái kia, Manh Manh, Manh Manh, gia đìnhbạn là nhà tư bản sao! Nếu không nhất định cũng rất giàu có, mỗi ngày trôi quachắc cũng rất dễ chịu." Manh Manh tìm ra một bộlễ phục màu lan tím ướm thử lên người cô, đẩy vào trong lòng cô, phụ giúp côvào toilet thay quần áo, Manh Manh sở dĩ đem Trần Hiểu Kỳ mang về nhà, là cảmthấy, nếu xem Trần Hiểu Kỳ là bạn, thì nên thẳng thắn thành thật với nhau, hơnnữa, trường hợp tối hôm nay, cũng nên để cho Lâm Thanh và các bạn bè của bọn họbiết rõ, Ki ca ca không có khả năng tháp tùng cô, vốn dĩ cô muốn anh Hiểu Phonglàm khách mời, ai ngờ anh Hiểu Phong cười tủm tỉm nói, anh có bạn nhảy, bảo côtự mình giải quyết. Manh Manh muốn bắt HiểuKỳ thay vào, nhưng mà thời điểm Trần Hiểu Kỳ từ toilet đi ra, Manh Manh thựckinh diễm, điều kiện của gia đình Hiểu Kỳ ở nơi đó, bình thường lại tiết kiệm,cũng không quá chú ý đến ăn mặc, trên cơ bản một năm bốn mùa chính là quầnjean, trên người tùy theo mùa nóng lạnh mà phối hợp với áo thun, áo sơ mi hoặclà áo lông, đến mùa đông bên ngoài khoát thêm một bộ áo lông rất nặng là cùng,bình thường ở trường học đi tới đi lui, trên cơ bản sẽ không ai chú ý tới cô,nhưng hiện tại Hiểu Kỳ lại xinh đẹp rất đáng chú ý. Mặt mũi Hiểu Kỳ thanh túlinh hoạt, hơn nữa ánh mắt, là loại mắt xếch Manh Manh thích nhất, lúc hơi hơinheo lại, siêu cấp mê người, tóc tuy rằng suông thẳng như nước, lại có khuynhhướng cảm xúc rất tốt, xõa tung tùy ý ở sau lưng, có loại phong tình uyểnchuyển tao nhã lịch sự. Hiểu Kỳ hiển nhiên cóchút không quen, sau khi đi ra, thỉnh thoảng đông kéo tây xả: "Manh Manh,thật ra là đi đến nơi nào, không phải ăn cơm sao? Đáng phải giả dạng thành nhưvậy sao, rất không được tự nhiên, chỗ này, chỗ này, đều lộ ra, bạn không phảimuốn đem mình đi bán chứ..." Manh Manh trắng mắt liếccô một cái, chụp lại cổ áo cô đang dùng tay xả xuống: "Được rồi, lại xả cổáo, bộ quần áo này liền vứt đi, mình nói cho bạn biết, bộ quần áo này là modenmới của năm nay, giá khoảng hai vạn đó!" "A..." Một câu này củacô dọa Trần Hiểu Kỳ không dám động đậy. Manh Manh không khỏi cườitrộm, đối phó loại tham tiền như Hiểu Kỳ này, đây là biện pháp trực tiếp hữuhiệu nhất: "Yên tâm đi! Không đem bạn đi bán, hôm nay là tiệc sinh nhậtcủa đàn chị Lâm Thanh, bạn tháp tùng mình." Nói xong, lưu loát thayđổi quần áo, Hiểu Kỳ mặc thực nữ tính, Manh Manh lại tương đối trung tính, áosơ mi trắng, quần jean màu đen, dưới chân mang một đôi bốt, bên ngoài là áokhoát da màu đen, trên đầu cột tóc kiểu đuôi ngựa, tư thế xinh đẹp lại hiênngang oai hùng. Nhưng Hiểu Kỳ không lạivui: "Hai đứa mình đổi đi, mình mặc bộ quần áo này của bạn, mình muốn làmnam." Manh Manh xì một tiếng, cười vui vẻ, giống như lưu manh đưa tay vuốtve khuôn mặt nhỏ nhắn đang toàn tâm toàn ý muốn đổi quần áo của Hiểu Kỳ:"Cô nhóc à, là anh mang em đi, không phải em mang anh đi, biết chưa, ngoannha!" Vẻ mặt Hiểu Kỳ đen thui,nha đầu kia, nha đầu kia quả thực chính là vừa xoay người liền mang vẻ mặt hưhỏng, mình lại bị cô trắng trợn đùa giỡn...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]