Thời điểm Tiểu nha đầuđem dồ đạc trong túi lấy ra nữa, Phùng Ki mới hiểu được vì sao túi của tiểu nhađầu nặng như vậy, bên trong là từng túi từng túi dưa chua ép chân không, có hơnmười túi, là đặc sản ở quê nhà anh.
Lúc Phùng Ki còn rất nhỏ,là ở vùng núi Đông Bắc mà lớn lên, về sau lại cùng mẹ đến quân khu, trằn trọcđi theo bộ đội đến các quân khu thành thị, bất kể là Tứ Xuyên, Thiểm Bắc, HàBắc, Sơn Đông, các món ăn địa phương đều từng ăn qua, nhưng hương vị quê nhànày, không thể thay thế, hơn nữa mẹ tích dưa chua, muốn để cho anh tìm đượchương vị trong trí nhớ.
Về sau lại tham gia quânngũ, phần lớn đều ăn ở căn tin, thật lâu cũng chưa thưởng thức hương vị quênhà, loại hương vị này liền giống như trí nhớ của anh, lúc nào cũng nhảy ra, sẽnúp ở nơi không có người vụng trộmhoài niệm.
Việc này anh chưa từngcùng tiểu nha đầu đề cập qua, một lần cũng chưa nói, nhưng tiểu nha đầu lạimang đến đây cho anh, những thứ này thực bình thường, nhưng tâm ý này, giốngnhư một chén canh gừng nóng hầm hập vào ngày đông lạnh, Phùng Ki thấy tronglòng ấm lên, cảm giác nóng rát thậm chí cuồn cuộn đến hốc mắt, có một chút ê ẩmbùng kên.
Manh Manh không phát hiệnPhùng Ki khác thường, tắm xong cũng không thay quần áo, phía dưới mặc quần lóttứ giác của Phùng Ki, bên trên mặc áo sơ mi quân trang của anh, nhìn qua tựanhư đứa nhỏ len lén mặc quần áo người lớn, lại vô cùng đáng yêu, ngồi chồm hổmtrên mặt đất làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-phai-yeu-em/1329801/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.