Edit: Đào Sindy
Thẩm Minh ra tù, mọi người nói đây là chuyện lớn, thân thích nghe hỏi đều đến cửa chúc mừng, thuận tiện chúc tết.
Thẩm Mộc Tinh dậy thật sớm, Nghiêm Hi Quang ở phòng cách vách, hai người cùng nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải phòng đối diện.
"Chào buổi sáng." Cô mỉm cười nhìn anh.
"Chào buổi sáng." Anh cũng cười.
"Ngủ thế nào? Ở nhà em có quen chưa?"
Cô đi tới, thay anh sửa sang đầu tóc rối bời.
Tóc Nghiêm Hi Quang đặc biệt cứng cáp, trên cơ bản lăn trên giường một đêm nên hình tượng gì cũng bị mất, tóc không nhỉnh lên, mà lệch sang một bên, nhìn như đứa bé.
"Rất tốt. " Anh cúi đầu nhìn cô: "Dì Xà đổi ga giường nhung san hô cho anh, rất ấm."
"Mẹ em đối tốt với anh như vậy?"
Nghiêm Hi Quang cười gật đầu: "Anh cũng được yêu thương mà sợ hãi đây.”
"Em phát hiện mẹ em thật sự thay đổi, có thể người đã có tuổi đều sẽ trở nên hiền lành hơn. Không sợ anh tức giận chứ, trước kia bà còn tuyên bố, nếu như em dám đi với anh, bà liền đi mở đường sắt cao tốc, lúc ấy em còn trêu tức bà, em nói vé đường sắt cao tốc quá mắc, không có lời."
Cô ngẫm lại mình nói nhảm khi còn bé thật buồn cười.
Nghiêm Hi Quang khoác hai tay mình lên vai cô, nhíu mày: "Thật sự là đồng đội heo."
"Gì mà đồng đội heo?" Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình.
"Năm đó em phản nghịch như vậy, sẽ chỉ làm dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-mai-yeu-em-nhu-vay/3208899/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.