Edit: Đào Sindy
Năm đó bọn họ cũng thế này.
Bọn họ ở tiệm may cũ, anh đo kích cỡ cho cô, môi anh, hôn lên trán cô.
Hai người cách nhau gần như vậy, trong không khí trộn lẫn một chút mập mờ, tay anh trong lúc vô tình đụng phải mu bàn tay cô, Thẩm Mộc Tinh rụt tay lại.
Động tác nhỏ, bị anh thu hết vào mắt, Nghiêm Hi Quang dừng động tác lại, không chớp mắt nhìn cô.
“Xoay qua chỗ khác.” Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh im lặng xoay qua chỗ khác, thước dây của anh vắt lên vai cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơmi màu lụa trắng, đầu ngón tay anh xuyên qua chất vải mỏng manh, giãn nở mỗi một mạch máu của cô.
Cảm nhận được cô đang hồi hộp và tránh né, rất nhanh Nghiêm Hi Quang đã hoàn thành động tác.
Anh là một người rất tỉ mỉ.
Cũng là người có kiên nhẫn.
“Được rồi, trước tiệc rượu anh sẽ làm xong.” Anh thu thước dây, cắn số đo của cô, ghi vào trong lòng.
“Cảm ơn, anh có nhiều khách như vậy, em còn đến chen ngang...” Thẩm Mộc Tinh quay tới nhìn anh.
Nghiêm Hi Quang cười: “Anh thích.”
Cô cúi đầu xuống, lại quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Thật sự là càng ngày càng biết nói chuyện rồi.”
Nghiêm Hi Quang nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
“ Muốn ăn tối cùng sao?”
“Muốn.” Anh đi đến bàn làm việc.
“Vậy anh muốn ăn gì?” Cô hỏi.
“Ăn thứ em thích là được.” Anh nói.
“Vậy em muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-mai-yeu-em-nhu-vay/3208890/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.