Edit: Tiểu Lăng
Việc bàn hợp đồng với tập đoàn Y&S thuận lợi đến kỳ là, lúc về cũng vừa khi Nghiêm Hi Quang và nhà thiết kế Lý Dung cũng về lại Thâm Quyến. Bốn người cùng đi trên một chuyến bay.
Lạ là Lý Dung lại vô cùng nhiệt tình với một chuyên viên thị trường nho nhỏ là Thẩm Mộc Tinh đây, cô ấy nhắc tới chuyện hai người là đồng hương không chỉ một lần trên bàn cơm. Vừa khéo, trước khi xuất ngoại, Lý Dung là công nhân nữ ở nhà máy của mẹ, nhưng Thẩm Mộc Tinh lại không có chút ấn tượng nào về cô.
Một cô gái ăn mặc thời thượng với một chiếc áo sơ mi da hươu hồng nhạt kiểu cũ, rất khó để người ta liên tưởng tới cô đã từng làm công nhân tại một nhà máy thuộc da.
Lý Dung là một cô gái như thế.
Nói thật, ở trong nước, gương mặt vuông với xương gò má cao và đôi mắt hơi xếch của cô ấy không thể coi là đẹp; nhưng hẳn vì cách ăn mặc, hoặc được văn hóa nước ngoài hun đúc sâu sắc, mỗi cử chỉ hành động của Lý Dung đều mang chút gì đó rất Tây, khiến người ta thấy rất có khí chất, lại cũng vô cùng thoải mái.
Máy bay còn chưa cất cánh, tổng thanh tra đã đưa thảm cho Thẩm Mộc Tinh đắp.
Thẩm Mộc Tinh lặng lẽ liếc mắt, dịch chân của mình vào trong.
Tiếp viên nhắc nhở mọi người cài đai an toàn, Thẩm Mộc Tinh cầm một quyển tạp chí, cúi đầu lật xem. Một giọng vang lên trên đầu cô.
“Cô Thẩm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-mai-yeu-em-nhu-vay/3208887/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.