Edit: Đào Sindy
Đồng nghiệp đều nói Thẩm Mộc Tinh làm việc đạt tới cảnh giới quên mình, thực sự không giả, chờ cô làm xong việc của bản thân, trời đã tối.
Trong hành lang cao ốc trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục đi ngang qua, lúc này Thẩm Mộc Tinh mới nghĩ đến người kia.
Đẩy cửa hậu trường ra, nhân viên công tác đã đi hơn phân nửa, còn có mấy người đang kết thúc công việc, tất cả đều uể oải.
Cô nhìn ghế sô pha hẻo lánh, vị trí kia cũng trống rỗng.
Thẩm Mộc Tinh hít vào một hơi thật sâu, quai hàm trống, không hiểu uể oải xâm nhập từ đâu mà đến.
Anh sẽ không cảm thấy cô đang cố ý tránh né anh chứ?
Thật ra không có.
Đi đến dựa vào ghế sô pha, bên cạnh bàn để một mảnh giấy không biết từ khi nào, mảnh giấy chỉ kịp cài nắp bút, Thẩm Mộc Tinh cầm mảnh giấy lên, phía trên là chữ viết không dễ nhìn của Nghiêm Hi Quang——
"Mộc Tinh, hiện tại anh có việc đi trước, tối nay anh sẽ điện thoại cho em."d.đ.l.q.đ
Thẩm Mộc Tinh không chịu được lắc đầu cười khổ, cô gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh anh tìm mảnh giấy khắp nơi, sau đó vội vàng viết xuống mấy chữ rồi đi, không giữ nắp bút lại không giống tính cách trầm ổn của anh, hẳn là thật sự có việc gấp bị gọi về.
Anh thật đúng là mười năm khôn ngoan ngu trong chốc lát, gửi một tin nhắn không phải xong rồi sao.
Nhìn lại mảnh giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-mai-yeu-em-nhu-vay/3208883/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.