Edit: Đào Sindy
Khắc sâu vào ấn tượng đó là, tiết học sớm hôm đó, nghỉ trưa, buổi tối tự học. Vô thức bước đi, bên tai tràn ngập hơi thở và giọng nói của anh.
Hơi thở và giọng nói của anh.
Mất khống chế, khắc chế, càn rỡ, dịu dàng.
Ngay tại tối hôm qua, bọn họ đã thân mật hơn.
Chuyện này không thể trách một cô gái không hiểu chuyện đời như cô không thể nào quên được.
Cô như đã mê muội, linh hồn trên người nhưng vẫn trì trệ tối hôm qua.
Nếu như nụ hôn của anh là răng nhọn, chỉ sợ thân thể của cô đã bị xâm chiếm từ sớm.
Nếu như tình cảm của cô hóa thành sợi, sợ rằng đã hóa thành kén quấn với anh thành một thể.
Cọ xát dây dưa, tản ra không được.
Hôm sau, Thẩm Mộc Tinh ranh mãnh tạm biệt Nghiêm Hi Quang để trở về trường học, không biết vì sao, anh nhắn tin cô không trả lời, gọi điện thoại cũng không nhận.
Ngày thứ hai, Nghiêm Hi Quang liền lái xe đến trường học của.
Buổi sáng hơn sáu giờ, là thời gian cô đi học.
Từ trước đến nay Thẩm Mộc Tinh thuộc nhóm người đến sớm nhất, cho nên lúc trông thấy xe của Nghiêm Hi Quang, cửa trường học còn không có mấy học sinh. Cô hơi kinh ngạc, lại có chút vui sướng, còn có chút xấu hổ.
Anh thấy cô đi đến, cũng không có xuống xe, ngồi trong xe như vậy nhìn cô, ánh mắt thiếu sức sống mà ngay thẳng.
Thẩm Mộc Tinh đỏ mặt đi qua, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-mai-yeu-em-nhu-vay/3208872/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.