Lúc Thẩm Mộc Tinh bỏ bùa bình an vào túi xách, xe đã trên đường cao tốc đi về phía nội thành. Trong lúc vô tình mở túi xách ra, cô mới phát hiện mình đã để quên sách bài tập số học ở nhà rồi.
“Nguy rồi, sách bài tập, sách bài tập số học đâu rồi?” Cô lục lọi trong túi xách một hồi rồi bật dậy.
Nghiêm Hi Quang nhìn cô một cái, nói: “Giả vờ quên?”
Thẩm Mộc Tinh liếc mắt, hít một hơi rồi vỗ vỗ gáy: “Nghĩ lại, tôi đang đọc sách thì mẹ tôi tới lôi tôi qua phòng của bà khoe khoang một hồi, quên cầm về rồi!”
“Thầy giáo dạy số học rất nghiêm khắc?” Anh có vẻ hơi bình tĩnh hỏi.
“Không phải thầy dạy số học, là thầy dạy toán học.”
“Cô nói sách bài tập số học.”
“Sách bài tập số học giống sách bài tập đại số đó!”
“Xin lỗi, tôi không hiểu. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nét mặt của anh cũng theo cảm xúc của cô mà dần trở nên sốt ruột, nhưng nghĩ lại, cô ấy thật giống như trẻ con, vẫn còn sợ một thầy giáo.
Thật ra sau khi mỗi người chúng ta tốt nghiệp cũng sẽ nghĩ rằng vì sao lúc ấy chúng ta lại sợ thầy cô giáo như vậy. Chỉ quên mang một quyển sách bài tập, không vi phạm cái gì cũng cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ.
Nghiêm Hi Quang còn nói: “Vậy cô nói với thầy ấy cô để quên sách bài tập ở nhà.”
Thẩm Mộc Tinh chu miệng, vẻ mặt đầy đau khổ giống như trước khi gặp đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-mai-yeu-em-nhu-vay/3208860/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.