" Xoảng".
Âm thanh khiến Thiên Minh và Giai Mẫn thức giấc. Cả hai nhìn về hướng âm thanh, bức ảnh chụp chung của hai người để trên kệ rơi xuống vỡ nát.
Giai Mẫn ngồi dậy đi về phía bức ảnh, Thiên Minh đi theo, tấm kính nhọt đâm vào mặt Giai Mẫn trên bức ảnh làm xướt một đường,
Thiên Minh cầm lên mà tay rung lẫy bẫy, cả hai điều cảm thấy rất bất an.
Sau khi thu dọn xong tâm trạng cả hai thất thần lo lắng. Giai Mẫn đi lại hướng cửa sổ ánh mắt u buồn nhìn xa xăm, Thiên Minh từ phía sau ôm cô, Thiên Minh biết mỗi lần có chuyện gì buồn cô rất hay đứng bên cữa sổ rồi nhìn ra ngoài, mỗi lần như vậy anh điều từ phía sau ôm lấy cô.
" Em à, hay là chúng ta đến đảo sớm hơn được không, anh và em sẽ đời đời ở đó, sống đến già ở đó nhé và đừng đi đâu hết".
" Không được em đồng ý ở đó với anh, nhưng em không đồng ý ở đó mãi mãi mà không đi đâu hết, đó là nhà nhưng chúng ta phải đi đây đi đó ra ngoài gặp tiếp xúc mọi người".
" Anh xem em là cả thế giới, có em rồi anh chẳng cần thêm bất cứ ai nữa, sao em lại không xem anh như vậy chứ, anh thật sự rất tủi thân"
Giai Mẫn nhìn Thiên Minh, cô biết anh yêu cô nhưng hành động của anh vượt xa người bình thường khi yêu, cô có nghiên cứu suy nghĩ của anh do anh chịu đã kích nhiều nên mới đâm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-duy-nhat-co-em/2996262/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.