" Giai Mẫn à, em làm sao vậy?"
" Em biết hết rồi, anh xem đi" Giai Mẫn ném điện thoại vào người anh quát tháo.
" Anh tự xem việc tốt anh đã làm đi, tại sao anh lại thành ra như vậy chứ hả?"
Thiên Minh giây phút ấy hoảng loạng vô cùng, bàn tay rung rẫy mở điện thoại lên xem, vừa xem được file đầu tiên anh đã hiểu chuyện gì đang sãy ra, trong phút chốc bóng tối bao phủ lấy anh, cơn ác mộng những ngày qua ù về.
Những ngày qua tối nào anh cũng mơ thấy ác mộng là Giai Mẫn trời bỏ anh đi theo người khác, cứ mỗi lần như vậy anh điều tỉnh giấc trong đêm, khi thấy Giai Mẫn vẫn yên giấc trong vòng tay mình anh mới yên tâm ngủ tiếp nhưng chỉ yên tâm phần nào thôi trong tâm anh vẫn bất an không thôi.
Giờ đây ác mộng đó như ùa về bao trùm lấy tâm hồn anh.. Thiên Minh đứng dậy ôm lấy Giai Mẫn rồi quỳ gối xuống ôm lấy chân cô rối rít cầu xin.
" Cầu xin em Giai Mẫn à, đừng như vậy anh sợ lắm, đừng đừng bỏ anh".
" Thiên Minh! Tại sao vậy hả, tại sao anh lại làm vậy, Xuân Muội là bạn thân em, Thiên Lượng nó là em trai anh, ông họa sĩ đó vô tôii, anh điên quá rồi, em mới là người sợ anh đây".
Miệng Thiên Minh khô khốc cứng đờ, ôm chặc cứng lấy Giai Mẫn.
" Xin em, bỏ qua đi, tất cả vì em, vì anh sợ mất đi em, anh thực sự rất sợ, hãy coi như chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-duy-nhat-co-em/2996212/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.