“Minh Phong, cậu cho tớ mượn tập được không?” Liễu Như nói với Minh Phong.
Minh Phong đã quải balô lên trên vai, định đi về thì nghe thấy yêu cầu của Liễu Như. Cậu để balô xuống bàn: “Khi nãy không chép bài?”
Liễu Như gật đầu. Minh Phong nói tiếp: “Như thế thì đi học làm gì? Nghỉ luôn cho xong.” Âm thanh mặn chát.
Liễu Như vội vàng biện minh: “Không phải như cậu nghĩ. Tớ không có làm biếng, chỉ tại tớ chép không kịp mà thôi.”
Minh Phong nheo mắt nhìn chầm chầm Liễu Như, khiến cô có chút không được thoải mái: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế? Tớ, tớ...”
Minh Phong không nói gì, lần nữa quải balô lên vai, xoay lưng rời đi hướng về phía cửa. Liễu Như tranh thủ đuổi theo: “Đợi tớ với!~~”
Mặt trời ban trưa nằm tít ở trên cao như muốn thiêu đốt nhân loại. Liễu Như đi bên cạnh Minh Phong, hai người đi song song nhau. Ánh mặt trời tạo ra hai chiếc bóng của hai người cũng nằm cạnh nhau. Trên đường đi về khu kí túc xá, thỉnh thoảng Liễu Như sẽ đưa ánh mắt nhìn trộm Minh Phong, rồi sau đó là bật cười. Minh Phong vốn chẳng muốn quan tâm tới, nhưng mà hành động được lập lại nhiều lần như thế, cậu không thể không khiển trách: “Trời nắng quá bị chạm dây thần kinh sao?”
“Mặc dù trời nắng thật nhưng không phải là nguyên nhân chính khiến tớ cười như thế này.” Liễu Như lại bật cười khúc khích.
Minh Phong đặt hai tay vào trong hai túi quần, đi nhanh hơn. Liễu Như gấp gáp đuổi theo: "Cậu không muốn biết nguyên nhân chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-dan-ong-yeu-em-nhat-doi/1080313/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.