Chương trước
Chương sau
Hình Dương cạn lời, sao cô lại dễ dãi như vậy chứ.

Ba người đi hết đường Hoàng Tuyền, đến một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà, trên là cầu Nại Hà, phía bên kia cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương Đài, bên cạnh có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà.

Vừa hay Mạnh Bà phát canh xong đã đi đến chỗ ba người họ, nói Trịnh Ngọc Vũ đã đi đầu thai rồi.

“Sao bà biết chúng tôi tìm Trịnh Ngọc Vũ?” Ngọc Vũ hỏi.

Bà chỉ cười nhẹ một cái, quay lưng bước chân chậm rãi vào đình, ba người Thiên Kỳ cũng theo sau

Cẩm Linh đã kể tất thảy mọi chuyện sảy ra cho bà nghe rồi, ở trốn Âm Gian hiu quạnh này, cả đời không nghĩ lại có thể gặp được 3 vị trên Thiên Giới, ắt hẳn Mạnh Bà đây rất có phúc - Bà vừa đi vừa nói.

“Mạnh bà! Bà không cần khách sáo như vậy chứ!” Hình Dương tiến đến đỡ bà ngồi xuống.

“Thú Vương Hình Dương ngạo mạn, dương dương tự đắc ngày trước đâu rồi? Sao bây giờ lại đối sử tốt với ta như này?”

“Tôi bây giờ đã khác trước rất nhiều rồi, sau khi trải qua rất nhiều chuyện với mọi người, tôi cảm thấy tình bạn là thứ không thể thiếu. Với lại Mạnh Bà à! Bà đứng gọi tôi là Thú Vương nữa!”. Hình Dương cười ngại ngùng rồi lấy tay lên xoa xoa đầu. “Gọi như thế tôi ngại lắm!”

“Anh cũng biết ngại cơ à?” Thiên Kỳ trêu.

“Câm miệng”. Giọng điệu của Hình Dương lập tức thay đổi. Hai người Thiên Kỳ, Hình Dương lúc này như hai đứa trẻ chuẩn bị gây chuyện với nhau.



“Được rồi! Được rồi! Các cháu ngồi xuống hết đi! Ta còn nhiều chuyện phải nói lắm”. Mạnh Bà xua xua tay.

Mạnh Bà trong tưởng tưởng của Ngọc Vũ khác xa với thực tại, cô ngỡ bà là một người ác độc, khó tính vì mọi người trên Thiên Giới đều nói vậy.

Nhưng không! Bà rất hiền dịu, cô có cảm giác Mạnh Bà như là bà của cô. Nhìn Hình Dương cười cười nói nói với bà giống như một người cháu. Khung cảnh lúc này ấm áp như một gia đình vậy.

“Hình Dương à cháu đã trở về thăm Dương Sơn Cốc chưa?”. Mạnh Bà hỏi.

Anh chầm ngâm rồi nói: “Thật ra bây giờ cháu không còn muốn danh hiệu Thú Vương nữa, giờ chỉ muốn cuộc sống tự do, hạnh phúc bên cạnh những người bạn thôi.”

"Sau khi cháu mất tích, người của Dương Sơn Cốc vẫn luôn tìm kiếm cháu không ngừng nghỉ, mỗi lần đến hạn giao đồ cho Âm và Ma Giới họ lại tìm đến ta để hỏi tung tích của cháu. Họ hy vọng rất nhiều về cháu, cháu nên trở về một chuyến thì hơn.

Đừng để họ phải hy vọng như vậy chứ!"

Hình Dương gật đầu đồng ý cho bà vui, thật ra anh cũng có ý định quay về tìm Hoa Chủ trao lại chức Thú Vương cho người ấy. Nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc.

Bốn người nói chuyện vui vẻ một hồi thì cũng đến lúc Mạnh Bà làm việc, bà căn dặn họ đủ thứ rồi tiếp tục phát canh. Ba người Ngọc Vũ ra đến ranh giới thì gặp mấy người Nhất Thiên.

“Hình Dương! Tôi còn tưởng ai đi chuyển kiếp rồi chứ!”. Nhất Thiên đi đến vỗ vào vai anh, Cung Ni đang ngồi cũng bật dậy, cô vui vẻ mỉm cười nhìn anh, anh cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ.



“Đầu Trâu Mặt Ngựa! Hai anh cũng ở đây?”. Ngọc Vũ ngạc nhiên trước sự hiện diện này.

“Chúng tôi mà không ở đây nhỡ Nhất Thiên với em gái xinh đẹp này bị Quỷ bắt đi mất thì mấy người có mà tìm bằng trời”. Mặt Ngựa trêu.

“Này! Tôi có phép phòng thân đấy nhé! Chỉ có tên người Phàm này mới cần các anh bảo vệ thôi”. Cung Ni vung vung hai tay.

“Quỷ thấy tôi còn chạy mất dép, nói gì là bắt”. Nhất Thiên tự tin gồng mình lên, khoe cơ ở bắp tay chỉ bằng con chuột nhắt của anh ta.

Bấy giờ Đầu Trâu Mặt Ngựa mới ưỡn ẹo người, lấy cớ rời đi để nhóm bọn họ sum vầy với nhau. Ngọc Vũ sau khi được Hình Dương cứu thì nỗi ghét anh cũng nguôi ngoai phần nào, cô cảm thấy thái độ lúc ấy của mình cũng hơi quá đáng.

“Hẹn gặp lại ở một ngày không xa”. Đầu Trâu rời đi.

“Trước khi đi tôi chỉ muốn nói Cung Ni là người rất vui tính và đáng yêu, tôi đã coi anh là bạn rồi đó Nhất Thiên! Hình Dương là người mạnh mẽ, luôn làm theo quyết định của mình, tôi ủng hộ anh theo đuổi con đường mà anh chọn. Ngọc Vũ là cô gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ theo cách của cô, Thiên Kỳ nhất định anh phải bảo vệ tốt cho người con gái này nhé, sẽ không có người thứ hai đâu”.

Mặt Ngựa nói một tràng đại hải rồi mới quay đầu rời đi. Vừa trèo xuồng, anh vừa lưu luyến mà quay đầu nhìn lại mấy lần mới thôi.

Cung Ni phá lên cười vì sự dễ thương này, không ngờ hai con quỷ sai của Âm Giới lại đáng yêu, vui tính như thế.

Năm người bọn họ đứng trên bờ dõi theo Đầu Trâu Mặt Ngựa đến khi khuất xa, không còn thấy bóng mới luyến tiếc quay đầu đi.

Giờ đây, nhóm năm người: Thiên Kỳ, Ngọc Vũ, Hình Dương, Cung Ni, Nhất Thiên lên đường trở về Phàm Giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.