Không gian chung quanh liền thay đổi, cây cối mọc lên um tùm hệt như họ đang trong rừng, nhưng vẫn mang vẻ ảm đạm, u sầu của Ma Giới.
“Thứ đó là do âm binh để lại, khi chạm vào mắt sẽ nhìn thấy nhưng thứ không có thực. Chính xác hơn là chúng ta đã lạc vào ảo cảnh”.
Hình Dương tiến đến chỗ cô, Ngọc Vũ nghe thất tiếng rè như lỗi hệ thống, anh lao đến, tức giận đẩy cô ngã xuống. Không phòng bị, cô ngã nhào xuống đất, đau điếng. Tại sao anh lại nổi cáu với cô như vậy? đã thế còn động tay động chân.
Ngọc Vũ nhìn Thiên Kỳ, anh đứng bất động phía xa, không có ý định đến đỡ cô dậy. Hình Dương nhấc cô lên, lớn giọng dọa nạt: Chính cô! Chính cô mới là người cướp đi mạng sống của Trịnh Ngọc Vũ! Một đứa phế vật như cô nếu không có anh liệu còn sống?
Ngọc Vũ thoát khỏi tay Hình Dương, lùi ra phía sau, cô cũng nhớ lại những lời anh nói vừa nãy. Trước mắt cô, những gì cô đang chứng kiến bây giờ chỉ là ảo ảnh. Nhưng phải làm cách nào mới có thể thoát ra khỏi? Thiên Kỳ và Hình Dương cùng lúc cười lên quỷ dị, rồi lao đến phía cô. Ngọc Vụ né được liền quay đầu chạy.
Phía Hình Dương, anh cũng gặp những điều hệt như vậy. Vừa chạy anh vừa nghĩ lại, chỉ cần làm ngược lại những điều đang diễn ra là có thể thoát khỏi ảo cảnh. Lý thuyết thì đã nghe qua, thực hành thì chưa. Anh suy nghĩ, người bình thường nếu bị người thân đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3391022/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.