Bên địch quá mạnh mà cơ thể còn mang trọng thương, Hình Dương không chống cự được nữa liền được Cung Ni nắm tay chạy đi.
Ngọc Vũ tỉnh dậy trong một căn hầm xung quanh là bốn cái tường bằng xi măng rắn chắc, chỉ có một lối ra duy nhất là cánh của gỗ ngay trước mắt cô.
Ngọc Vũ cử động, cô thấy tay mình đau nhói lên, nhìn xuống mới thấy cả cánh tay đang được băng bó.
Cô nhìn xung quanh không có gì ngoài một chiếc nệm và... Cô đang bị xích lại ở chân.
"Cạch"
Một người đàn ông bước vào, cô nhìn một lượt. Anh ta mặc một bộ vest, đi giày da, tầm 25 tuổi, tóc để xoã gần che mắt.
Anh bước đến trước mặt cô tay đưa ra một cái bánh bao rồi ngồi bên cạnh cô, nói:
"Ăn đi! Lấy sức mà rời khỏi đây"
Ngọc Vũ không hiểu chuyện gì đang sảy ra, đây là đâu? Người con trai ngồi bên cạnh cô là ai?
Ngọc Vũ hơi dè chừng rồi cắn một miếng bé, cô đói vì nãy chưa kịp ăn gì đã bị đưa đến đây.
Cô quay sang hỏi anh:
"Anh là..."
" Ngôn Nhất Thiên"
Cô bĩu môi tỏ vẻ khó chịu rồi quay ra tiếp tục nhâm nhi chiếc bánh.
"Tại sao... Anh mặc vest mà không vuốt tóc? Trông cứ trẻ con ấy" Cô cười lên, hai bên má phồng lên vì nhét đầy bánh trông lúc ấy rất đáng yêu.
"Mặc vest vì tính chất công việc chứ thật ra tôi cũng không thích mặc lắm" Nhất Thiên mở điện thoại ra xem xem gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3391006/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.