"Tôi là Trương Khoán con trai út của Trương Khúc, mấy người có thể giúp tôi sử lý chuyện ngoài kia không?"
Hình Dương mỉm cười nhẹ, đây là việc anh nên làm tất nhiên sẽ đồng ý rồi. Hình Dương nói cậu không cần phải lo, chúng tôi sẽ ra giải quyết bọn này.
Sau khi ba người Ngọc Vũ rời đi, cậu trai trẻ đó liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Khúc thắc mắc hỏi:
"Bố! Bố lại định làm gì bọn họ? Bố hại mẹ con chưa đủ à?"
Trương Khúc nhận được câu hỏi này bình tĩnh đỡ Trương Khoán đứng dậy, thẳng tay cho cậu một phát tát:
"Tốt nhất con không nên phá hoại chuyện tốt của ta, không thì đừng trách người bố già này không nương tay"
Trương Khoán ôm mặt nhìn chằm chằm Trương Khúc, ánh mắt anh tràn đầy sự thù hận.
Anh xông đến đẩy ông nằm ngã ra bàn rồi bóp cổ ông, Trương Khúc cười đắc chí rồi nhẹ nhàng đẩy Trương Khoán lùi ra phía sau.
Trương Khúc quay lưng rời đi, Trương Khoán không ngừng lườm ông ta, nhất định một ngày anh sẽ trả thù cho mẹ anh, cho những người bị ông ta hãm hại.
Ba người Ngọc Vũ ra đến ngoài thì không thấy một tên du côn nào, ba người nghi hoặc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy vào nhà nhưng hai người cha con Trương Khúc đã không còn ở đó nữa.
Không gian rộng lớn yên tĩnh một cách lạ thường, tất cả người hầu đều không có ở đây.
"Thật kỳ lạ" Hình Dương nhìn đồ đạc trên bàn đã bị xê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3391005/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.