Chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước.
Dụ Gia Thụ xuất hiện ở đó, hoàn toàn là một sự trùng hợp.
Theo lý thuyết, với điều kiện gia đình như anh, rất hiếm khi đến bệnh viện công chật ních người, chứ đừng nói đến những phòng bệnh thường nhiều người cùng ở chung một phòng.
Nhưng đúng lúc đó, anh lại có mặt.
Dụ Gia Thụ rũ mắt, từng thìa từng thìa canh đưa đến bên môi cô, động tác chậm rãi mà cẩn thận, thần sắc bình thản, giải thích một cách đơn giản rõ ràng.
“Mẹ anh tái hôn.”
“Chồng bà là một kỹ sư xây dựng, điều kiện gia đình không quá khá giả, chỉ là một người bình thường.”
Người bình thường, chuyện sinh lão bệnh tử, tất nhiên cũng xảy ra ở bệnh viện bình thường.
Ba năm sau khi ly hôn với Dụ Trọng Sơn, Diệp Phạn tái hôn, năm sau thì mang thai. Khi đó Dụ Gia Thụ mười bảy tuổi, một mình sống trong khu nhà cũ, chưa từng quay lại Nam Sơn lần nào.
Có lẽ trong lòng anh, nơi đó chẳng đáng để gọi là “về”.
Chỉ nơi nào có thể gọi là nhà, mới có thể nói là “về”. Còn tòa nhà lát gạch vàng tráng lệ ở Nam Sơn, chưa đủ tư cách đó.
Sau sinh, Diệp Phạn không thuê hộ lý, đêm nào cũng bị ông lão giường bên ho khan làm phiền đến mất ngủ, tinh thần suy nhược vì những tiếng động không ngừng từ hành lang bệnh viện, bà cũng chưa từng than phiền.
Dụ Gia Thụ thỉnh thoảng đến thăm bà, hỏi thăm ông bà cụ giường bên, mua ít đồ bổ cho sản phụ, rồi vào phòng bệnh, người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701257/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.