Trong phòng tối om.
Tiếng th* d*c kéo dài một lúc lâu mới dần lắng xuống.
Vạt váy chậm rãi trượt xuống, Thích Dao đưa tay ra sau, ngón tay thon dài bấu chặt vào khung cửa, cố gắng giữ vững cơ thể.
… Chân vẫn còn mềm nhũn.
Thấy Dụ Gia Thụ đưa tay ra định đỡ cô, Thích Dao trừng mắt lườm anh một cái, chống tay lên vai anh, đẩy mạnh người đàn ông ra sau cánh cửa.
Động tác của người đàn ông khựng lại, sau đó đứng sau cánh cửa, chậm rãi rút khăn giấy, “chậc” một tiếng thật nhẹ.
Thích Dao hít sâu hai lần, cúi đầu chỉnh lại quần áo, chờ thêm vài giây rồi mới mở cửa.
Làn gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, so với không khí trong phòng thì lạnh hơn hẳn. Bên ngoài, chàng trai cũng dừng lại, không còn sốt ruột đi qua đi lại nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, dừng lại hai giây, Thích Dao nhẹ giọng mở miệng: “Xin lỗi, vừa rồi hơi bận một chút.”
Giọng nói vô thức có phần khàn đặc.
“Không sao là tốt rồi.” Ôn Xuyên trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm, hai giây sau, cậu lại nhìn cô, có chút do dự nói: “Nhưng mặt chị đỏ quá, thật sự không khó chịu chứ?”
“……”
“Thật sự không sao.” Thích Dao hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi, “Có lẽ là do nhiệt độ máy sưởi quá cao thôi.”
Để đổi chủ đề, cô nhớ lại những gì Ôn Xuyên nói ngoài cửa. Mặc dù chỉ nghe được một phần, cũng không ảnh hưởng đến việc ghép lại toàn bộ ý của cậu ta.
Thích Dao nhìn cậu, nói: “Tôi không giận cậu.”
Giọng cô hơi khàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701256/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.