Trầm mặc.
Hóa ra cô gái này… đang đợi anh ở đây sao?
Không khí im lặng vài giây. Dụ Gia Thụ hỏi: “Thấy khi nào?”
Thích Dao vẫn cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Là… cấp ba. Lớp mười, lớp mười một, lớp mười hai, đều thấy rồi.”
Dụ Gia Thụ: “…”
“Em chắc không phải do thầy giám thị phái đến giám sát anh chứ.”
Thích Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái. Đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh đèn đường, giống vì sao nhỏ lấp lánh rơi vào trong đó. Cô nuốt nước bọt, hơi do dự, không nói gì.
Dụ Gia Thụ: “…”
Anh khẽ ngả đầu ra sau, mí mắt hơi khép, yết hầu chuyển động.
Được rồi, đúng là vậy thật.
Thích Dao vội vàng nói: “Nhưng em chưa bao giờ báo cáo anh đâu.”
“Chả trách.” Dụ Gia Thụ trầm mặc, như vừa bừng tỉnh, bổ sung thêm một câu.
Thích Dao có chút khó hiểu nhìn anh.
Dụ Gia Thụ không biểu lộ gì, tiếp tục: “Bảo sao lần nào mọi người cùng nhau trèo tường, chỉ có mỗi anh không bị báo cáo. Mấy đứa khác thì sáng thứ Hai nào cũng phải lên bục chào cờ đọc bản kiểm điểm.”
Anh hơi dừng lại một chút, giọng điệu vi diệu: “Sau đó bọn họ còn đồn, anh là con riêng lưu lạc bên ngoài của lão Đặng.”
“…”
Thích Dao không hề biết chuyện này, bặm môi nhìn anh hai cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Giống hệt một con chim cút nhỏ, ngay cả giọng nói cũng ỉu xìu.
“Vậy anh có nhặt giúp em chiếc vòng tay không?”
Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đen nhánh của cô, khẽ bật cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701247/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.