Không khí đình trệ hai giây.
Dáng vẻ Dụ Gia Thụ chớp mắt cứng đờ, biểu cảm lộ rõ nét vi diệu.
Thích Dao: “……”
Cô đã nói không muốn nhắc đến rồi, là anh ép cô đấy nhé.
Cô mím môi, vành tai đỏ lên, hơi khom người, nhanh nhẹn chui ra khỏi khuỷu tay anh, ôm chặt lấy con gấu bông ngồi trở lại ghế sofa, như thể vừa tìm được một vùng an toàn. Cô nhìn anh qua quầy bar, tạm dừng một lát, nói sang chuyện khác.
“Vậy rốt cuộc hôm nay anh tìm em có chuyện gì?”
Dụ Gia Thụ rũ mắt, cuối cùng cũng rút được một tờ khăn giấy, đứng tựa vào quầy bar, từng ngón tay chậm rãi lau sạch.
Nếu là ngày thường, hẳn anh sẽ nửa đùa nửa thật đáp lại: “Không có chuyện gì thì không được tìm em à?” hoặc “Mời em ăn cơm mà cũng cần lý do sao?”. Nhưng bây giờ anh không còn tâm trạng mà nói mấy lời đó.
“Dự tính khoảng mười phút nữa, em sẽ nhận được một cuộc gọi.”
Dụ Gia Thụ không nhìn cô, cứ thế dùng khăn giấy lau tay đi lau tay lại, vò tròn vứt vào thùng rác. Không biết có phải do ánh sáng hay không, mà vành tai anh phủ một lớp đỏ nhàn nhạt.
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Thích Dao gật đầu, ừm một tiếng.
Sau đó không ai nói thêm câu nào.
Một người đứng, một người ngồi, trong không gian rộng rãi lại có phần chật chội này, mỗi người đều mang tâm trạng riêng.
Bầu không khí gượng gạo dần dần lan rộng.
Chỉ cần yên tĩnh lại, trong đầu cô sẽ hiện lên mấy dòng chữ được ghim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701245/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.