Editor: Riêu
Viên Dã ở đầu bên kia còn chưa ý thức được bên này xảy ra chuyện gì, còn đang líu lo không ngừng: “... Không được đâu, Khúc gia à, cô đã nói cô cai thuốc rồi đấy?”
“… Cho dù đó là thuốc mượn hút, không thể vì lượng nhỏ thì không coi là gì. Bình thường cô còn còn rêu rao ý chí cai thuốc của mình cỡ nào kiên định, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Khúc Nhất Huyền choáng váng, trong đầu trống rỗng.
Tiếng Viên Dã thì thầm nghe như tiếng Nam Giang vào sáng sớm, từ hừng đông đã có tiếng chim sẻ hót ríu rít.
Quá ồn ào.
Rất muốn bắt cậu ta ngậm miệng.
Nhưng mà, mọi việc luôn trái với ý muốn.
Viên Dã không những không ngậm miệng, ngược lại càng ồn ào: “... Ấy chờ chút, vừa rồi tôi không nghe rõ, tiểu Khúc gia, cô vừa mượn thuốc của ai cơ? Cô và anh Tầm nhà tôi... Hai người...” Cậu ta đột nhiên ý thức được cái gì, trong nháy mắt toàn thân run rẩy: “Khúc gia, cô mau ‘hừ’ một tiếng cho tôi nghe đi, im lặng như thế khiến tôi rất dễ hiểu lầm.”
Hiển nhiên Phó Tầm cũng nghe thấy.
Anh đưa tay, rút điện thoại trong tay cô, trực tiếp cúp máy, ném tới cạnh ấm nước trên bàn trà.
Khi lớp vỏ bảo vệ cứng cáp của điện thoại tiếp xúc với pha lê phát ra một tiếng ‘cạch’ trầm nhẹ trở nên cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm.
Khúc Nhất Huyền cơ hồ là bị thanh âm này “đụng” tỉnh, cô lấy lại tinh thần từ trong hồi hộp và ngơ ngác ngắn ngủi, vô ý thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lot-vao-gio-cat/560882/quyen-3-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.